Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện dịch. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện dịch. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

Bài học về sức khỏe từ một người sống thọ - Dịch từ: telegraph.co.uk/health

Ăn ba hộp sữa chua mỗi ngày và những bí quyết khác từ người phụ nữ sống đến 117 tuổi

12 tháng 5 năm 2025


Người phụ nữ sống thọ hơn trăm tuổi này có đường ruột cực kỳ khỏe mạnh, với các tế bào trẻ hơn 17 tuổi so với tuổi thật của bà

 


 Maria Branyas Morera, một người Mỹ gốc Catalan, đã qua đời vào tháng 8 năm 2024 ở tuổi 117

 

Trong suốt 18 tháng, cho đến khi qua đời trong giấc ngủ vào năm ngoái ở tuổi 117, Maria Branyas Morera là người sống thọ nhất trên Trái Đất. Sinh ngày 4 tháng 3 năm 1907 tại San Francisco, Hoa Kỳ, trong một gia đình gốc Catalan, và định cư tại Tây Ban Nha từ năm 8 tuổi, cụ bà siêu thọ (người từ 110 tuổi trở lên) này đã trở thành tâm điểm chú ý của giới khoa học kể từ khi bà qua đời vào tháng 8 năm 2024.

 

Các nhà nghiên cứu đang tìm cách khám phá bí quyết trường thọ của Morera đã nghiên cứu hệ vi sinh vật đường ruột của bà và công bố một bài báo về những phát hiện của họ. Mặc dù kết quả vẫn chưa được bình duyệt, nhưng chúng cung cấp một cái nhìn sâu sắc thú vị về chế độ ăn uống và lối sống có thể giúp kéo dài tuổi thọ của chúng ta.

 

Phân tích gen và hệ vi sinh vật đường ruột của Morera cho thấy các tế bào trong cơ thể cô bé hoạt động như thể chúng trẻ hơn 17 tuổi so với tuổi thật. Nghiên cứu phát hiện Morera có hệ đường ruột cực kỳ khỏe mạnh, với hệ vi sinh vật được mô tả là "kháng viêm" cho thấy mức độ bifidobacterium cao - một chi vi khuẩn đường tiêu hóa, còn được gọi là hệ vi sinh vật đường ruột, cư trú trong đường tiêu hóa của chúng ta. Theo các nhà nghiên cứu, hệ vi sinh vật của cô bé "giống hệt hệ vi sinh vật của trẻ sơ sinh".

 

Trước khi qua đời, Morera chia sẻ với người phỏng vấn rằng tuổi thọ của bà là nhờ nhiều yếu tố: bà tránh rượu bia và thuốc lá, đi bộ hàng ngày, ăn nhiều trái cây và rau củ, cũng như ăn ba hộp sữa chua mỗi ngày. Bà cũng có bạn bè và gia đình bên cạnh và "tránh xa những người độc hại".

 

Tiến sĩ Megan Rossi, người sáng lập The Gut Health Doctor và là nghiên cứu viên tại Đại học King's College London, cho biết: “Là một chuyên gia dinh dưỡng, tôi thấy rất thú vị khi tìm hiểu những người sống trăm tuổi và siêu trăm tuổi ăn gì. Những nguyên tắc mà Morera tuân theo rất phù hợp với sức khỏe đường ruột tối ưu, và một trong những điều mà nghiên cứu cho thấy là sự đa dạng của hệ vi khuẩn đường ruột của bà. Hiện nay, đây được coi là một trong những dấu hiệu tốt nhất về sức khỏe đường ruột của một người.”

 

Những người có hệ vi khuẩn đường ruột đa dạng và “cân bằng” hơn dường như có nguy cơ mắc khoảng 70 bệnh mãn tính khác nhau, từ bệnh tim đến tiểu đường tuýp 2 , thấp hơn, vì mỗi loại vi khuẩn hoặc vi sinh vật đều có tác dụng khác nhau đối với cơ thể. Tiến sĩ Rossi cho biết: “Nếu bạn có nhiều loại vi khuẩn khác nhau bên trong cơ thể, về cơ bản bạn sẽ có nhiều kỹ năng hơn. Theo một nghĩa nào đó, chúng đang thực hiện nhiều công việc hơn cho bạn.”

 

Vì lý do này, các chuyên gia tin rằng sức khỏe đường ruột tốt sẽ kéo dài tuổi thọ – bằng cách bảo vệ chúng ta khỏi nhiều bệnh tật thường gặp ở tuổi già, những tình trạng có khả năng khiến chúng ta tử vong sớm.

 

Bài học về sức khỏe từ một người sống thọ

 

Khi xem xét trường hợp của Morera, điều quan trọng cần nhớ là hai điều chính. Thứ nhất, theo lời bà, bà được ban phước “may mắn và di truyền tốt”. Thứ hai, không chỉ một yếu tố mà là sự kết hợp giữa chế độ ăn uống và lối sống đã giúp bà sống đến tuổi già như vậy…

 

1. Ba hộp sữa chua một ngày


Có thể bạn sẽ dễ dàng suy luận từ điều này rằng "nếu bạn ăn ba hộp sữa chua mỗi ngày, bạn sẽ sống lâu hơn", nhưng thực tế lại phức tạp hơn thế. Hơn nữa, Tiến sĩ Rossi chỉ ra, không chỉ sữa chua mà còn rất nhiều loại thực phẩm lên men khác, bao gồm kefir, kim chi và dưa cải muối chua, đã được nghiên cứu chứng minh là có lợi cho sức khỏe đường ruột. "Chúng ta biết rằng thực phẩm lên men có liên quan đến việc tăng cường sự đa dạng vi khuẩn đường ruột", bà nói, "và một số nghiên cứu thậm chí còn cho thấy việc ăn chúng làm giảm các dấu hiệu viêm nhiễm trong cơ thể".

 

Viêm nhiễm có liên quan đến một loạt các vấn đề sức khỏe bao gồm xơ vữa động mạch (hẹp động mạch), ung thư, rối loạn chuyển hóa, bệnh động mạch vành, béo phì và bệnh phổi mãn tính. Mặc dù cần nhiều nghiên cứu hơn để hiểu rõ mối liên hệ này, các chuyên gia dinh dưỡng tin rằng việc tiêu thụ thực phẩm lên men sẽ làm giảm tình trạng viêm. Nhưng chính xác thì ăn sữa chua tốt hơn uống một ly sữa như thế nào?

 

Tiến sĩ Rossi giải thích: “Khi bạn lấy một thứ gì đó như sữa bò và thêm một số loại vi khuẩn nhất định vào đó [để làm sữa chua], những vi khuẩn này sẽ thay đổi cấu trúc của một số protein và đường trong sữa. Chúng phân hủy lactose [đường] và tạo ra axit hữu cơ, vốn có liên quan đến nhiều lợi ích sức khỏe. Chúng cũng thay đổi cấu trúc của một số protein để biến chúng thành protein hoạt tính sinh học, được cho là có lợi cho sức khỏe tim mạch. Nói cách khác, quá trình lên men tạo ra các hóa chất hoạt tính mà chúng ta không thể chỉ nhận được từ sữa bò.”

 

Trước khi bạn tìm hiểu sâu hơn về Müller Corner, cần lưu ý rằng một số loại sữa chua hiệu quả hơn những loại khác. Hãy đảm bảo bạn chọn loại sữa chua nguyên chất, không đường, có nồng độ men sống và hoạt tính cao, không chất nhũ hóa.

 

2. Chế độ ăn giàu trái cây và rau quả


Tiến sĩ Rossi cho biết: “Nếu chúng ta nhìn vào lối sống của Morera, bà ấy rất chú trọng đến chế độ ăn Địa Trung Hải . Những người có sức khỏe đường ruột tốt thường ăn nhiều nhóm thực phẩm có nguồn gốc thực vật khác nhau mà tôi gọi là 'Sáu nhóm thực phẩm tuyệt vời'. Nhóm này bao gồm ngũ cốc nguyên hạt, chẳng hạn như hạt diêm mạch, lúa mì và yến mạch; rau; trái cây; các loại hạt và hạt giống; thảo mộc và gia vị; và cuối cùng là các loại đậu - như đậu gà, đậu lăng và đậu bơ. Mỗi nhóm cung cấp cho vi khuẩn đường ruột của bạn các loại phân bón khác nhau. Đối với tôi, hai nguyên tắc chính để có sức khỏe đường ruột tối ưu là: ăn đủ Sáu nhóm thực phẩm tuyệt vời hầu hết các ngày và bổ sung thực phẩm lên men vào chế độ ăn uống của bạn.”

 

Bà nói thêm rằng việc áp dụng chế độ ăn uống thân thiện với đường ruột hơn là một lựa chọn lối sống chứ không phải là một giải pháp tức thời: "Một khi bạn đã quen, việc duy trì nó thực sự khá dễ dàng, nhưng sự thật là nếu bạn ngừng ăn nhiều loại thực vật khác nhau, hệ vi sinh vật đường ruột của bạn có thể thay đổi sau vài ngày. Vì vậy, khi chúng ta nghĩ về sức khỏe đường ruột tốt, đó là một cuộc chạy marathon, chứ không phải chạy nước rút."

 

3. Tập thể dục thường xuyên


Tập thể dục vừa phải mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe và có thể làm giảm nguy cơ mắc các bệnh nghiêm trọng như bệnh tim mạch vành, đột quỵ, tiểu đường tuýp 2 và ung thư. Nghiên cứu cũng cho thấy tập thể dục có thể tăng cường số lượng vi khuẩn có lợi trong đường ruột và tăng cường sự đa dạng của hệ vi sinh vật đường ruột, từ đó cải thiện sức khỏe đường ruột.

 

Như Tiến sĩ Rossi giải thích, hoạt động thể chất giúp cải thiện lưu lượng máu đến đường tiêu hóa và giúp chúng ta duy trì nhu động ruột đều đặn, nghĩa là thức ăn đi qua ruột được bổ sung thường xuyên. "Ruột thực chất là một cơ bắp", bà nói, "vì vậy, việc vận động có thể giúp thức ăn được bơm qua ruột và bổ sung nguồn dinh dưỡng cho các vi khuẩn, giúp chúng được ăn uống đầy đủ và no bụng".

 

4. Cắt giảm rượu


Mặc dù thỉnh thoảng chúng ta có thể thích nhâm nhi một chút, nhưng rượu được biết là làm tăng tính thấm của ruột, hay còn gọi là "rò rỉ". Một trong những vai trò của ruột là hoạt động như một người gác cổng, quyết định những gì có thể đi qua niêm mạc ruột vào hệ thống máu. "Nó hoạt động như một rào cản", Tiến sĩ Rossi giải thích. "Nhưng khi bạn uống quá nhiều rượu , rào cản đó sẽ trở nên thấm, cho phép những thứ không nên đi từ ruột vào hệ thống máu đi qua, dẫn đến phản ứng viêm. Nói cách khác, uống nhiều hơn, chẳng hạn, một ly rượu vang, có thể gây ra tình trạng viêm nhẹ trong cơ thể bạn."

 

5. Tránh xa những người 'độc hại'


Việc có những người xung quanh mà bạn không hòa hợp có thể gây căng thẳng, và Morera đã đúng khi tránh điều này, không chỉ vì sức khỏe tinh thần của cô mà còn vì sức khỏe của hệ vi sinh vật đường ruột.

 

Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy sức khỏe đường ruột và sức khỏe tinh thần có mối liên hệ thông qua trục não-ruột – một mạng lưới các dây thần kinh, chất dẫn truyền hóa học và vi khuẩn tạo nên hệ vi sinh vật đường ruột của bạn – và thực phẩm bạn ăn có thể ảnh hưởng đáng kể đến sức khỏe tinh thần. Nồng độ cortisol tăng cao, thường là hậu quả của căng thẳng mãn tính, có tác động tiêu cực đến sức khỏe đường ruột.

 

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng cortisol có thể phá vỡ hệ vi sinh vật đường ruột và làm tăng tính thấm ruột (rò rỉ ruột), có khả năng dẫn đến các vấn đề tiêu hóa. Căng thẳng cũng có thể kích hoạt chế độ "chiến đấu hay bỏ chạy" của cơ thể, về cơ bản sẽ kìm hãm chức năng tiêu hóa, ưu tiên lưu lượng máu đến các cơ quan cần thiết cho sự sống. Điều này có thể dẫn đến một loạt các triệu chứng khó chịu, từ đầy hơi đến táo bón.

 

Thậm chí có thể có trường hợp một số người thực sự độc hại khi ở gần. Rossi nói: "Ngày càng có nhiều nghiên cứu cho thấy chúng ta chia sẻ vi khuẩn với những người chúng ta tiếp xúc, bởi vì chúng ta không chỉ có hệ vi sinh vật đường ruột mà còn có hệ vi sinh vật trên da". "Các nghiên cứu đã phát hiện ra rằng bạn cùng nhà - ngay cả những người không phải người yêu - cũng chia sẻ vi khuẩn. Chúng ta thậm chí có thể chia sẻ vi khuẩn với những người đi cùng tàu điện ngầm hoặc xe buýt. Thật thú vị khi Morera tránh xa một số người nhất định, không chỉ vì trục não-ruột - để cô ấy không bị căng thẳng - mà còn có một giả thuyết cho rằng điều đó cũng có nghĩa là cô ấy ít có khả năng chia sẻ vi khuẩn 'xấu' từ những người độc hại đó."

 

Dịch sang tiếng Việt từ:

https://www.telegraph.co.uk/health-fitness/conditions/ageing/woman-who-live-to-117/

https://www.telegraph.co.uk/health-fitness/conditions/ageing/woman-who-live-to-117/

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2025

TRUYỆN THẦN THOẠI VỀ GIÁNG SINH Ở STRASBURG


 

TRUYỆN THẦN THOẠI VỀ GIÁNG SINH Ở STRASBURG

Một câu chuyện dân gian Đức
Tác giả: J. Stirling Coyne

 

CHUYỆN TÌNH CỦA BÁ TƯỚC VÀ NÀNG TIÊN

 

Ngày xưa, gần thành phố cổ Strasburg bên dòng sông Rhine, có một bá tước trẻ tuổi và khôi ngô tên là Otto. Năm tháng trôi qua, ông vẫn sống độc thân, chưa từng để mắt đến những thiếu nữ xinh đẹp trong vùng. Vì lẽ đó, người ta gọi ông là “Trái Tim Sắt Đá.”

Vào một đêm Giáng Sinh, Bá tước Otto quyết định tổ chức một cuộc săn lớn trong khu rừng quanh lâu đài của mình. Ông cùng khách khứa và đoàn tùy tùng lên đường, tham gia vào cuộc săn ngày càng hăng hái. Cuộc săn đưa họ qua những lùm cây rậm rạp và những khu rừng hoang vu, đến nỗi cuối cùng Bá tước Otto lạc khỏi đoàn.

Ông tiếp tục cưỡi ngựa một mình cho đến khi đến một dòng suối trong vắt sủi bọt, được người dân xung quanh gọi là “Giếng Tiên.” Tại đây, Bá tước Otto xuống ngựa, cúi mình xuống dòng suối và rửa tay trong làn nước trong veo. Lạ thay, dù tiết trời giá rét, nước ở đây lại ấm áp và dịu dàng. Một luồng ấm áp vui tươi lan tỏa khắp người ông. Khi ông nhúng tay sâu hơn, ông cảm nhận bàn tay phải của mình như bị một bàn tay khác, nhỏ nhắn và mềm mại, nắm lấy. Bàn tay đó khẽ tuột chiếc nhẫn vàng mà ông luôn đeo trên tay. Và khi rút tay lên, chiếc nhẫn đã biến mất.

Quá kinh ngạc trước sự việc kỳ bí này, Bá tước Otto lên ngựa trở về lâu đài, quyết tâm sáng hôm sau sẽ sai gia nhân hút cạn nước Giếng Tiên.

Ông trở về phòng mình, nằm dài trên giường mà không thay đồ, cố gắng ngủ nhưng không sao yên giấc vì chuyện kỳ lạ vừa xảy ra.

Bỗng ông nghe thấy tiếng chó canh sủa dữ dội ngoài sân, tiếp theo là âm thanh của cây cầu kéo kêu cót két như thể đang được hạ xuống. Rồi ông nghe thấy tiếng chân nhỏ chạy trên cầu thang đá, và tiếp đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng trong căn phòng bên cạnh phòng mình.

Bá tước Otto bật dậy, và ngay khi ông làm vậy, một khúc nhạc mê hoặc vang lên. Cánh cửa phòng ông bật mở. Chạy sang phòng bên, ông thấy vô số sinh vật thần tiên nhỏ nhắn mặc trang phục rực rỡ lấp lánh. Họ không để ý đến ông mà bắt đầu khiêu vũ, cười nói và ca hát theo tiếng nhạc huyền diệu.

Giữa phòng là một cây thông Giáng Sinh lộng lẫy, cây đầu tiên từng xuất hiện ở vùng này. Thay vì đồ chơi và nến, trên các cành cây được thắp sáng treo đầy những ngôi sao kim cương, chuỗi ngọc trai, vòng tay vàng nạm đá quý, trâm cài đính hồng ngọc và ngọc bích, dây lưng lụa thêu ngọc trai phương Đông, và những con dao găm được bọc vàng, gắn đầy đá quý quý hiếm. Cây thông rực rỡ, lấp lánh và tỏa sáng dưới ánh đèn.

Bá tước Otto đứng lặng người trước cảnh tượng kỳ diệu, thì đột nhiên, các tiên nữ ngừng nhảy múa và dạt ra, nhường chỗ cho một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bước đến gần ông.

Nàng đội trên mái tóc đen huyền một chiếc vương miện vàng nạm ngọc. Tóc nàng xõa dài trên chiếc áo lụa hồng và nhung trắng. Nàng đưa đôi bàn tay trắng nhỏ nhắn về phía bá tước và cất giọng ngọt ngào quyến rũ:

“Thưa Bá tước Otto,” nàng nói, “ta đến để đáp lại lời mời Giáng Sinh của ngài. Ta là Ernestine, Nữ hoàng của các Tiên. Ta mang đến thứ mà ngài đã đánh mất ở Giếng Tiên.”

Nói rồi, nàng lấy ra từ ngực áo một chiếc hộp vàng nạm kim cương và đặt vào tay ông. Ông mở hộp ra đầy háo hức và thấy chiếc nhẫn vàng của mình bên trong.

Choáng ngợp bởi sự kỳ diệu, Bá tước Otto kéo nàng tiên Ernestine vào lòng, và nàng, nắm lấy tay ông, dẫn ông hòa vào vũ điệu huyền bí. Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, và đoàn tiên nữ xoay tròn quanh họ rồi dần tan biến vào làn sương đa màu sắc, để lại bá tước và vị khách xinh đẹp một mình.

Quên đi sự lạnh lùng trước đây với các thiếu nữ trong vùng, Bá tước quỳ xuống và cầu xin nàng tiên làm vợ mình. Cuối cùng, nàng đồng ý với điều kiện ông không bao giờ được nhắc đến từ “chết” trước mặt nàng.

Ngày hôm sau, lễ cưới giữa Bá tước Otto và nữ hoàng tiên Ernestine được tổ chức linh đình, và họ sống hạnh phúc nhiều năm.

Nhưng một ngày nọ, khi bá tước và vợ tiên đang chuẩn bị đi săn trong rừng, nàng tiên Ernestine chậm trễ xuất hiện. Quá bực bội, bá tước thốt lên:

“Nàng làm chúng ta chờ lâu đến mức tưởng rằng  đi  liên lạc vói tử thần!”

Vừa nghe từ cấm kỵ, nàng tiên hét lên một tiếng đau đớn rồi biến mất. Bá tước Otto, chìm trong đau khổ và hối hận, lục tung cả lâu đài và Giếng Tiên, nhưng không bao giờ tìm lại được nàng. Dấu vết duy nhất còn lại của nàng là dấu tay nhỏ nhắn hằn sâu trên vòm đá của cổng lâu đài.

Nhiều năm trôi qua, nàng tiên Ernestine không trở lại. Mỗi đêm Giáng Sinh, bá tước đều dựng cây thông sáng đèn trong căn phòng mà ông đã gặp nàng lần đầu, mong nàng sẽ quay về, nhưng vô ích.

Thời gian trôi, bá tước qua đời. Lâu đài trở nên hoang tàn. Nhưng đến ngày nay, trên vòm đá của cánh cổng vẫn còn in dấu bàn tay nhỏ nhắn, minh chứng cho nguồn gốc của cây thông Giáng Sinh, theo lời kể của người dân Strasburg.

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

Truyện cổ Brazil: TẠI SAO KHỈ VẪN CÒN CÓ ĐUÔI




Truyện cổ Brazil

TẠI SAO KHỈ VẪN CÒN CÓ ĐUÔI

 

Ngày xửa ngày xưa, khỉ và thỏ lập một giao ước. Khỉ phải giết hết bướm và thỏ phải giết hết rắn.

Một ngày nọ, thỏ đang ngủ trưa thì khỉ đi ngang qua. Khỉ nảy ra ý muốn chơi khăm thỏ nên đã kéo tai thỏ, giả vờ rằng mình tưởng đó là bướm. Thỏ thức dậy rất tức giận khỉ và nó đã lên kế hoạch trả thù khỉ.

Thỏ và trút là đôi bạn rất tốt. Trút là loài rất khỏe, vì vậy   thỏ đã nhờ giúp đỡ.

Một ngày nọ, thỏ bắt gặp khỉ đang ngủ trưa sau một thời gian theo dõi và chờ đợi rất lâu. Thỏ gọi trút ngay lập tức và cùng nhau lăn một hòn đá lớn đè đuôi khỉ. Khỉ giật mình thức dậy, kéo mạnh để lấy đuôi ra khỏi tảng đá đến nỗi đuôi nó gãy mất. Mèo, lúc đó không có đuôi, đã nhìn thấy cái đuôi và cuổm nó chạy mất. Khỉ rất tức giận thỏ. "Ồ, chúng tôi nghĩ đó chỉ là một con rắn", Thỏ nói. "Khi bạn kéo tai tôi, bạn nghĩ chúng là bướm".

Lý do đó không giúp khỉ cảm thấy dễ chịu hơn. Làm sao nó có thể sống mà không có đuôi! Làm sao nó có thể leo trèo mà không có đuôi! Khỉ chỉ muốn có lại đuôi nên nó lập tức lên đường đi tìm mèo.

Cuối cùng nó tìm thấy mèo và nói, "Ôi, em mèo tốt bụng, làm ơn trả lại đuôi cho tôi".

"Tôi sẽ cho bạn", mèo trả lời, "nếu bạn lấy cho tôi một ít sữa".

"Tôi lấy sữa ở đâu?" khỉ hỏi.

"Đi hỏi bò đễ xin một ít", mèo trả lời.

Khỉ đến bên bò và nói, “Ôi, anh bò tốt bụng, làm ơn cho tôi ít sữa để tôi cho mèo uống, rồi mèo sẽ trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho anh sữa,” bò trả lời, “nếu anh lấy cho tôi ít cỏ.”

“Tôi lấy cỏ ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi người nông dân,” bò trả lời.

Khỉ đến bên người nông dân và nói, “Ôi, bác nông dân tốt bụng, làm ơn cho tôi ít cỏ để tôi có thể lấy cỏ cho bò ăn, rồi bò sẽ cho tôi ít sữa, rồi tôi sẽ cho mèo uống, rồi mèo sẽ trả lại đuôi cho tôi.”

Người nông dân nói, “Tôi sẽ cho anh ít cỏ nếu anh cho tôi một ít mưa.”

“Tôi lấy mưa ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi những đám mây,” người nông dân trả lời.

Khỉ đi tìm những đám mây và nói, “Ôi, những chị mây tốt bụng, hãy cho tôi một ít mưa để tôi có thể tặng mưa cho người nông dân để người nông dân cho tôi một ít cỏ để tôi tặng cỏ cho bò để bò cho tôi một ít sữa để tôi tặng sữa cho mèo để mèo trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho bạn một ít mưa,” những đám mây trả lời, “nếu bạn cho tôi một ít sương mù.”

“Tôi lấy sương mù ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi những con sông,” những đám mây trả lời.

Con khỉ đi đến dòng sông và nói, “Ôi, chị sông tốt bụng, hãy cho tôi một ít sương mù để tôi có thể tặng sương mù cho mây để mây sẽ tặng một ít mưa để tôi tặng mưa cho người nông dân để người nông dân cho tôi một ít cỏ để tôi tặng bò để bò cho tôi một ít sữa để tôi tặng sữa cho mèo để mèo trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho bạn sương mù,” sông trả lời, “nếu bạn tìm được một dòng suối mới để nuôi tôi.”

“Tôi sẽ tìm thấy một dòng suối ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi tìm suối giữa những tảng đá trên sườn đồi,” sông trả lời.

Sau đó, khỉ trèo lên sườn đồi và tìm giữa những tảng đá cho đến khi cuối cùng nó tìm thấy một dòng suối nhỏ để nuôi sông. Nó mang dòng suối đến dòng sông và dòng sông cho nó sương mù. Nó mang sương mù đến những đám mây và những đám mây cho nó mưa. Nó mang mưa đến cho người nông dân và người nông dân cho nó cỏ. Nó mang cỏ đến cho con bò và bò cho nó sữa. Nó mang sữa đến cho mèo và mèo trả lại cho nó cái đuôi.

Khỉ rất vui mừng khi lại có đuôi đến nỗi nó nhảy múa hát ca vì vui sướng. Kể từ thời điểm đó, khỉ rất cẩn thận để bảo vệ cái đuôi của mình, nhờ vậy, cho đến bây giờ khỉ vẫn còn có đuôi.  

 

Nguồn:

Why the Monkey Still Has a Tail

Elsie Spicer Eells, fairytalez.com/, January 22, 2015 

Tranh minh họa của GhatGPT

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2025

Truyện cổ Brazil: LÝ DO HỔ VÀ HƯƠU SỢ NHAU




Truyện cổ Brazil

LÝ DO HỔ VÀ HƯƠU SỢ NHAU

 

    Ngày xửa ngày xưa, trong rừng nọ có một con hươu đực to lớn đẹp trai sở hữu cặp sừng phân nhiều nhánh. Một ngày nọ, hươu tự bảo: “Ta mệt mỏi vì không có nhà cho riêng mình nên cứ sống rày đây mai đó. Ta sẽ xây cho ta một ngôi nhà." Hươu tìm trên mọi ngọn đồi, trong mọi thung lũng, bên dòng suối và dưới mọi tán cây để tìm một nơi thích hợp. Cuối cùng, nó tìm dược một nơi vừa phải: Không quá cao, cũng không quá thấp, không quá gần suối và không quá xa suối, không dưới tán cây quá rậm rạp và không ở nơi  nắng gắt. “Ta sẽ xây nhà ở đây,”  nó nói, và bắt đầu dọn chỗ ngay lập tức. Hươu làm việc cả ngày và không đi  đâu cho đến tối. 

    Vào thời gian ấy, tại chính khu rừng đó có một con hổ to lớn đẹp trai, với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt sáng quắc, vẻ độc ác. Một ngày nọ, hổ tự bảo: “Ta mệt mỏi vì không có nhà của riêng mình, đành phải sống quanh quẩn ở bất cứ đâu! Ta sẽ xây cho  chính ta một ngôi nhà." Thế là hổ bắt đầu tìm kiếm một nơi để dựng ngôi nhà của mình. Hổ kiếm trên mọi ngọn đồi, trong mọi thung lũng, bên dòng suối và dưới mọi tán cây. Cuối cùng, hắn tìm thấy một nơi vừa phải. Không quá cao cũng không quá thấp, không quá gần và không quá xa một con suối, không dưới tán cây quá rậm rạp và cũng không xa những tán cây để phải ở ngoài nắng gắt. Hổ tự nhủ: “Ta sẽ xây nhà ở đây. Nơi này đã sẵn sàng cho ta vì ở đây không có nhiều bụi rậm." Hắn bắt đầu ngay lập tức và hoàn thành việc dọn dẹp nơi này sau một dêm. Đến khi trời sáng, hắn bỏ đi.  

    Vào ban ngày, hươu trở lại tiếp tục công việc cho ngôi nhà mới của mình. “Hừm,” nó nói khi nhìn vào bãi đất trống. “Ai đó đã giúp ta. Nơi này đã được giải phóng mặt bằng và sẵn sàng để ta xây dựng nền móng.” 

    Hươu bắt đầu ngay lập tức và làm việc cả ngày. Đến tối, khi đặt nền xong, nó bỏ di. 

    Vào ban đêm, hổ đến làm việc tại ngôi nhà mới của hắn. “Hừm,” hắn nói khi nhìn vào nền nhà. “Ai đó đã giúp ta. Nền móng của ngôi nhà đã được đặt xong.” Hổ bắt đầu làm việc và xây dựng các vách tường của ngôi nhà. Hắn làm việc cả đêm và bỏ đi lúc rạng sáng, để lại ngôi nhà với các vách tường đã hoàn thiện. Có một cửa lớn và một cửa sổ nhỏ ngộ nghĩnh ở bên cạnh. 

    Vào rạng sáng, hươu trở lại làm việc nhà của mình. Khi nhìn thấy các vách tường, nó dụi mắt vì nghĩ rằng mình đang mơ. Các mặt của ngôi nhà được hoàn thiện với một cửa lớn và một cửa sổ nhỏ ngộ nghĩnh. “Chắc chắn có ai đó đã giúp ta,” nó tự nói và bắt đầu làm việc để lợp mái nhà. Hươu làm việc quần quật cả ngày và đến khi mặt trời lặn, căn nhà lợp xong bằng cỏ khô. “Ta có thể ngủ trong nhà riêng của mình đêm nay,” nó nói, và sau đó, dọn giường trong góc và chẳng mấy chốc đã ngủ say. 

    Đến tối, hổ trở lại làm việc ở ngôi nhà mới của mình. Khi nhìn thấy nhà, hắn dụi mắt vì nghĩ rằng mình đang mơ. Căn nhà đã được lợp bằng cỏ khô. 

    “Chắc chắn có ai đó đã giúp ta,” hổ tự bảo khi bước vào cửa. Cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy khi bước vào cửa là một con hươu sừng to đang ngủ say trên giường trong góc. "Mầy là ai và đang làm gì trong nhà của tao?" hắn xổ giọng trầm nhất của mình. 

    Hươu giật mình thức dậy. "Mầy là ai và đang làm gì trong nhà của tao?" hươu đực nói bằng giọng trầm nhất của mình. 

    “Đây không phải là nhà của mày. Đây là của tao. Tao đã tự mình xây dựng nó,” hổ nói. 

    “Đây là nhà của tao,” hươu nói. "Tao đã tự mình xây dựng nó." 

    “Tao đã phát quang và dọn dẹp khu đất,” hổ nói, “Tao xây tường các bên và làm cửa ra vào và cửa sổ.” 

    “Tao đã bắt đầu dọn dẹp khi đất còn hoang,” hươu nói. "Tao đặt nền móng và lợp mái nhà bằng cỏ khô." 

    Hươu đực và hổ cãi nhau suốt đêm, không ai chịu thua ai. Vào lúc bình minh, chúng quyết định rằng chúng sẽ sống cùng nhau ở đó. 

    Đêm hôm sau, hổ nói với hươu đực, “Tao sẽ đi săn. Mầy lấy nước và chuẩn bị sẵn củi để đốt lửa. Tao đói lắm khi trở về.” 

    Hươu đực đã chuẩn bị sẵn củi và nước.  Gần tối,  hổ quay lại. Hắn mang về nhà cho bữa tối xác một con hươu đực thật đẹp. Hươu đực không thèm ăn và đêm đó nó không ngủ giấc nào. 

    Ngày hôm sau, hươu đực nói rằng nó sẽ đi săn. Nó bảo hổ hãy chuẩn bị sẵn củi và nước khi nó quay lại. Hổ đã chuẩn bị sẵn củi và nước. Hươu đực quay trở lại, mang theo xác của một con hổ lớn. 

    “Ta gần như chết đói,” hươu nói. "Chúng ta hãy ăn tối ngay lập tức." Con hổ không thèm ăn và không ăn miếng nào. 

    Đêm đó cả hổ và hươu đực đều không thể ngủ giấc nào. Hổ sợ  hươu đực sẽ giết hắn nếu hắn nhắm mắt trong một phút, và hươu  sợ  hổ sẽ giết nó nếu nó ngủ hoặc thậm chí giả vờ ngủ. Do đó, nó tiếp tục tỉnh táo. 

    Vào buổi sáng,  hươu đã rất mỏi vì giữ nguyên một vị trí quá lâu. Nó khẽ lắc đầu. Khi làm vậy, sừng của nó đập vào nóc nhà.  gây ra một âm thanh khủng khiếp. Hổ nghĩ rằng hươu đực sắp chồm lên và giết chết hắn. Hắn nhảy vọt tới cánh cửa và chạy biến  ra khỏi nhà. Hắn chạy và chạy cho đến khi thật xa, thật xa căn nhà lợp bằng cỏ khô. 

    Hươu đực nghĩ rằng con hổ sắp chồm lên và giết chết nó. Nó cũng vọt cửa chạy vụt cho đến khi khuất xa, xa căn nhà lợp bằng cỏ khô. Hổ và hươu đực vẫn chạy trốn nhau cho đến tận ngày hôm nay. 

    Ngôi nhà mái cỏ khô nằm chờ ở nơi không quá cao cũng không quá thấp, không gần cũng không xa sông, không dưới tán cây quá rậm rạp, cũng không phải ngoài trời nắng gắt. Nó đợi và đợi cho đến khi mệt mỏi đến nỗi nó đổ xuống thành một đống.


&&&

 

(Hươu là loài ăn cỏ nhưng trong truyện này, tác giả cho rằng hươu có thể ăn thịt. Đó chỉ là hư cấu của tác giả để cho truyện thêm phần gay cấn. Thực ra, hươu cũng không ăn miếng thịt hổ nào. Nó chỉ mang xác con hổ về để dằn mặt hổ mà thôi.)

 

Nguồn:

Why the Tiger and the Stag Fear Each Other,

Elsie Spicer Eells, January 22, 2015, fairytalez.com.

Tranh minh họa của ChatGPT.

 

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

Truyện cổ Việt Nam: Chú Cuội Cung Trăng - The Tale of Uncle Cuội and the Moon

 

Here is the illustration inspired by the folk tale "The Tale of Uncle Cuội and the Moon." It portrays Cuội holding onto the roots of the mystical tree as it ascends into the heavens under the glowing full moon. ChatGPT

    Chú Cuội Cung Trăng 

    Truyện cổ tích Chú Cuội Cung Trăng kể về chàng tiều phu nghèo tên Cuội. Trong một lần kiếm củi trong rừng anh khám phá được một thứ cây lạ. Cây này đã giúp một đàn cọp con hồi sinh. Chính Cuội đã thấy cọp mẹ nhai rồi mớm loại cây này cho những đứa con của mình, sau đó thì những chú cọp con này đã sống lại. 

    Trên đường đem cây về nhà, Cuội đã gặp phải một lão ăn mày nằm chết ở đường. Chợt nhớ ra mình có giống cây lạ, Cuội liền nhai và mớm cho cụ. Chẳng mấy chốc cụ đã sống lại. Khi biết được đầu đuôi câu chuyện, ông lão đã nói rằng đây là cây thuốc quý trời ban cho Cuội để cứu giúp đời. Ông còn dặn Cuội không được tưới nước bẩn lên nó, nếu không cây sẽ bay lên trời. Nhưng trong một lần quên lời chồng dặn, người vợ của Cuội đã tưới nước bẩn lên cây. Chẳng mấy chốc mặt đất chuyển động, cây bật rễ chuẩn bị bay lên. Đúng lúc đó, Cuội về, thấy cây quý của mình đang rời khỏi mặt đất, Cuội ôm lấy cây không buông rồi cùng nó bay lên cung trăng.


    The Tale of Uncle Cuội and the Moon

    The folk tale Uncle Cuội and the Moon tells the story of a poor woodcutter named Cuội. One day, while gathering firewood in the forest, he discovered a mysterious tree. This tree had the power to bring creatures back to life. Cuội witnessed a mother tiger chewing the leaves of the tree and feeding them to her cubs, who then miraculously came back to life.

    On his way home with the tree, Cuội encountered an old beggar who had died on the road. Remembering the miraculous tree, Cuội chewed its leaves and fed them to the old man. In no time, the old man came back to life. After learning about the miraculous tree, the old man explained that it was a divine gift given to Cuội to help save lives. He also warned Cuội never to water the tree with dirty water, as it would cause the tree to fly up to the heavens.

    However, one day, Cuội's wife forgot his warning and accidentally watered the tree with dirty water. Suddenly, the ground began to shake, and the tree started to uproot itself and ascend to the sky. At that moment, Cuội returned home and saw his precious tree leaving the earth. Desperate, he clung to the tree and refused to let go. As a result, both Cuội and the tree were carried up to the moon, where he has remained ever since.


Translated by OpenAI / ChatGPT

 

Truyện cổ Việt Nam: Sự Tích Dưa Hấu - The Legend of the Watermelon

  

Here is the illustration based on "The Legend of the Dưa Hấu (Watermelon)." It showcases the harmonious and triumphant moment of An Tiêm's family on the island, surrounded by watermelons and trade with sailors. ChatGPT


Vào đời Vua Hùng Vương thứ 18, nhà Vua có một cậu con trai nuôi tên là Mai Yển, hiệu là An Tiêm. Khi lớn lên, An Tiêm cưới vợ và được Vua tín dụng. Cậy nhờ có ơn Vua, An Tiêm cho rằng mình có thể tự gây dựng sự nghiệp mà không cần nhờ đến ai. Vô tình những lời nói này đã lọt đến tại Vua, cho rằng An Tiêm là kẻ kiêu ngạo, Vua bèn đày An Tiêm cùng vợ con ra một hòn đảo xa.

Khi bị đày ra đảo, vợ chồng họ cùng nhau khai hoang trồng trọt để kiếm sống. Bỗng một ngày có con chim từ phương Tây bay đến nhả một hạt đen gì đó xuống đất. Ít lâu sau, hạt nảy mầm và cho ra một loại quả vỏ xanh, ruột đỏ và rất nhiều nước. An Tiêm đặt tên cho nó là Dưa Hấu và đem trồng khắp nơi.

Một ngày nọ có chiếc tàu bị dạt vào cù lao, lúc này họ cũng gần cạn nước để uống. Thấy có trái lạ họ đã ăn thử và từ đó đua nhau đổi lấy thực phẩm cho gia đình của An Tiêm. Tin truyền đến Vua, ông đã cho người đón An Tiêm về và phục chức cho anh. Từ đó, anh phân phát hạt dưa và cho dân chúng trồng ở khắp nơi ở vùng đất cát để làm giàu cho quê hương.


The Legend of the Dưa Hấu (Watermelon)

During the reign of the 18th Hùng King, the King had an adopted son named Mai Yen, who was given the title An Tiêm. When An Tiêm grew up, he married and earned the King's favor. Confident in the King's grace, An Tiêm believed he could build his fortune without relying on anyone. Unknowingly, these words reached the King, who considered An Tiêm arrogant. As a result, the King banished An Tiêm with his wife and children to a remote island.

Once exiled, the couple worked together to clear the land and cultivate crops to survive. One day, a bird flew from the west and dropped a strange black seed onto the ground. Shortly after, the seed sprouted and bore a fruit with a green rind, red flesh, and plenty of water. An Tiêm named it Dưa Hấu (watermelon) and began planting it across the island.

One day, a ship drifted ashore on the island. At that time, the sailors were running low on drinking water. Seeing the strange fruit, they tried it, and from then on, they began trading food for An Tiêm’s watermelons. This news reached the King, who summoned An Tiêm back and reinstated his position. 

From then on, An Tiêm distributed watermelon seeds to the people, encouraging them to cultivate the fruit in sandy areas to enrich their homeland.

Translated by OpenAI / ChatGPT

 

Thứ Năm, 15 tháng 6, 2023

Truyện ngắn: HOA HỒNG TRẮNG - Nguyên tác: The White Rose - Tác giả: Anula Aradhya

 HOA HỒNG TRẮNG

Nguyên tác: The White Rose

Tác giả:  Anula Aradhya (Ấn Độ)

Đăng trên: soulveda.com

09 Tháng Mười 2021

 

 

Điện thoại của Aditi đổ chuông liên tục. Lại là bố cô ấy. Nhưng cô không có tâm trạng để nói chuyện. Cha mẹ cô sắp ly hôn và cô không biết phải làm gì ngoài việc bỏ nhà ra đi.

 

Đắm chìm trong tuyệt vọng, cô lang thang trên đường phố. Khuôn mặt xanh xao và đôi mắt ngấn nước của cô biểu lộ một tâm trạng đau buồn. Làm sao mà họ lại gây ra chuyện này? Suốt những năm kết hôn đó, tình yêu của họ thế nào? Hàng triệu câu hỏi chạy qua tâm trí cô nhưng có một điều rõ ràng:  Không có thứ gọi là tình yêu đích thực.

 

Aditi nhắn tin nhanh cho mẹ và bắt xe buýt đến nhà dì Rashmi. Bà Rashmi đang ngồi lặng lẽ uống trà trên ghế sofa thì Aditi đột ngột xuất hiện. “Sao ba mẹ con lại có thể bỏ nhau dễ dàng như vậy? Thậm chí họ không nghĩ về con sao?”  Đôi mắt cô đẫm lệ. “Ước chi dì có thể trả lời con được, Aditi yêu quý. Trong cuộc sống, đôi khi mọi thứ không xảy ra như ý muốn,” Bà Rashmi nói trong khi ôm cô: “Cứ ở lại đây vài ngày. Con có thể giúp quản lý cửa hàng hoa của dì.”

 

Biết đâu đây là dịp để làm xao lãng nỗi buồn! Aditi đồng ý ngay lập tức.

 

Tuy nhiên, quá trình chuyển đổi không hề dễ dàng đối với cô gái 22 tuổi. Cô vẫn còn đau khổ vì sự chia ly của cha mẹ mình. Nhưng nhiều ngày trôi qua, những bông hoa đã làm nên điều kỳ diệu và mang lại nụ cười cho cô.

 

 

Cô không chuyện trò nhiều với khách hàng ngoại trừ vài câu cho vui. Dì của cô có một vài khách hàng thường xuyên, chẳng hạn như một doanh nhân hầu như ngày nào cũng mua một bó hoa đắt tiền; một phụ nữ trẻ thường mua mỗi ngày một bó hoa hồng; một bà mẹ thường thảo luận khá lâu với dì của cô về vườn ươm. Trong số họ, có một ông già ăn mặc kỳ dị, sáng nào ông cũng chỉ mua một bông hồng trắng.

 

Một hôm, khi Aditi đang ở quầy thu ngân, ông lão mua thêm một bông hồng trắng nữa. Khi trả lại tiền thừa, cô tò mò hỏi ông: “Thưa ông, nếu ông không phiền, cháu có thể hỏi ông tại sao ngày nào ông cũng chỉ mua một bông hồng trắng? Có rất nhiều bông hoa đẹp khác trong cửa hàng này.”

 

Ông lão mỉm cười: “Tất nhiên, tất cả đều đẹp. Nhưng hoa hồng trắng là thứ vợ tôi thích nhất. Bà ấy đã từng trồng hoa hổng trắng trong vườn của chúng tôi trước khi bị hôn mê vì một tai nạn.”

 

Ông ấy tiếp tục: “Tôi đã mua một bông hồng trắng vào buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Cho dù các bác sĩ không mấy hy vọng, nhưng tôi có niềm tin rằng một ngày nào đó bà ấy sẽ tỉnh lại. Và khi ấy, bà sẽ thấy mình được những bông hoa yêu quý  bao quanh.”

 

Aditi vô cùng ngạc nhiên. Tình yêu đích thực là có thật, cô nghĩ vậy khi hân hoan ngắm nhìn bông hồng trắng tuyệt đẹp trên tay ông lão.

 

Nguồn: https://www.soulveda.com/short-stories/love/the-white-rose/

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2023

Truyện ngắn: HỌC CÁCH TỪ CHỐI - Joy Rajat Das

 SOULVEDA là website của một nhóm những cây bút trẻ Ấn Độ. Nội dung sáng tác của họ “tập trung vào hạnh phúc, phúc lợi và sự thức tỉnh tinh thần”, “khuyến khích những cách sống lành mạnh và hài hòa”, “nuôi dưỡng một lối sống toàn diện.”, giúp cho mỗi cá nhân có cuộc sống bình an và khỏe mạnh, xã hội hạnh phúc và thế giới hòa bình. Ngoài ra họ còn dự định giới thiệu tác phẩm của các nhà tư tưởng lớn của Ấn Độ.

 

Tên trang web SOULVEDA (tạm dịch: Tinh Thần Vệ Đà) có vẽ họ muốn viết về nền văn minh Ấn Độ Giáo. Nội dung khá phong phú nhưng vì chúng ta chưa đọc hết nên chưa bàn ở đây.

 

Riêng mục truyện ngắn có các nội dung sau:

-Tình yêu (Love)

-Các mối quan hệ  (Relationships)

-Gia đình (Family)

-Động lực (Motivation)

-Những bài học từ cuộc sống (Life lessons)

 

 

Truyện ngắn sau thuộc nhóm Những bài học từ cuộc sống.

 

 

HỌC CÁCH TỪ CHỐI

Truyện ngắn của Joy Rajat Das

 

“Này, em có thể đọc và sửa chửa tài liệu này cho chị được không? Chị phải gặp một người bạn,” Gina hỏi Judy khi cô nhặt chiếc túi của mình lên.

 

“Dạ được,” Judy ngập ngừng gật đầu.

 

“Cảm ơn Judy. Bạn là một cô em đáng yêu, cô ấy nói và rời đi.

 

Sau khi hoàn thành công việc của mình, Judy xem tài liệu của Gina. Chúa ơi, nó có 30 trang! Cô kêu lên.

 

Cô ấy đã mất hai giờ để hoàn thành việc sửa chửa. Lúc đó, trời đã tối. Cô mệt mỏi về đến nhà và đi thẳng lên giường, bỏ bữa tối một lần nữa.

 

Judy là người mới của công ty. Mong muốn tạo ấn tượng tốt, cô hiếm khi từ chối bất cứ ai. Cô đã giúp đỡ công việc của nhiều người khác, cập nhật các thông tin mà họ cần. Cô đã làm mọi thứ mà các đồng nghiệp của cô yêu cầu cô làm để cô không cảm thấy lạc lõng.

 

Một ngày nọ, Nia, sếp của Judy thấy cô đang ngồi một mình ở bàn làm việc. Giờ làm việc đã kết thúc và mọi người đã ra về.

 

 

Nia hỏi cô đang làm gì vào giờ này. Khi Judy nói với bà ấy rằng cô đang làm giúp người khác, Nia rất bực mình.

 

"Để lại đó. Đóng máy tính xách tay của em lại và đi với tôi,” Nia nói.

 

Cô đưa Judy đến một nhà hàng. Khi họ ăn, Nia nhìn Judy và hỏi, “Tại sao em lại làm điều này? Tôi chắc chắn rằng chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần rồi.”

 

“Vâng, thưa bà,” Judy cố nhìn đi chỗ khác.

 

“Gọi tôi là Nia,” bà mỉm cười. "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

 

“Em không muốn họ coi thường em,” Judy trả lời.

 

"Tôi hiểu em muốn nói gì. Tôi đã từng giống như em. Một người phụ nữ chỉ biết vâng lời. Tôi thường “dạ, vâng”' với mọi yêu cầu, nghĩ rằng người khác sẽ có ấn tượng tốt về mình. Thay vào đó, có lần tôi gần bị sa thải. Khi đó, sếp của tôi đã nói với tôi những gì tôi đang nói với bạn bây giờ. Hãy học cách từ chối,” Nia nhấn mạnh.

 

“Dạ, em sẽ nghe lời, chị Nia. Cảm ơn chị. Cứ đồng ý mãi thế này thực sự đang làm em kiệt sức,” Judy nói.

 

"Tất nhiên rồi! Nhưng đừng nói không với sếp của em,” cả hai cùng cười.

Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2023

Truyện cổ tích: TẠI SAO MÈO LUÔN RỬA MẶT SAU KHI ĂN - Jean De Bosschère




Tại sao mèo luôn rửa mặt sau khi ăn

Tác giả: Jean De Bosschère

 

Ngày xưa, một con mèo bắt được một con chim sẻ, nó liếm môi chuẩn bị một bữa ăn ngon lành. Sau khi chơi với chim sẻ một lúc, như loài mèo thường làm, nó định ăn thì chim sẻ nói.

 

“Kính tâu Hoàng đế,” chim sẻ nói, “và tất cả gia đình của ngài, không bao giờ bắt đầu bữa ăn mà không tắm rửa sạch sẽ trước. Mọi người đều biết rằng đó là phong tục trong xã hội lịch sự.”

 

“Đúng đấy,” mèo trả lời, “ta sẽ làm như mèo Hoàng đế thường làm!” Nói rồi nó thả chim sẻ ra và bắt đầu rửa mặt. Cảm thấy tự do, chim sẻ bay đi và đậu an toàn trên cành cây ngoài tầm với.

 

“Thật uổng công uổng của,” mèo lẩm bẩm, “tại vì ta quá dễ dàng bị đánh lừa.”

 

Và kể từ đó, mèo luôn rửa mặt sau bữa ăn.

 

 


Sơ lược về tác giả

 

Jean de Bosschère (1878 – 1953), là tác giả và họa sĩ người Bỉ. Mặc dù được biết đến với những tiểu thuyết dành cho người lớn gây tranh cãi, ông cũng đã viết và vẽ minh họa cho tuyển tập truyện Bỉ, Beasts and Men: Folk Tales Collected in Flanders (Quái vật và Con người: Truyện dân gian được sưu tầm ở Flanders.)

 

Truyện dân gian và truyện cổ tích của ông là những truyện kỳ quái về động vật và con người dành cho mọi lứa tuổi.

 

Nguồn: https://fairytalez.com/

 

 

Why Cats Always Wash After Eating

Jean De Bosschère

 

Along time ago a cat caught a sparrow, and licked his lips in anticipation of the delight he would feel in devouring it. After playing with it for a time, as cats will, he was going to eat it, when the sparrow spoke to him.

 

“The Emperor’s cat,” said the sparrow, “and all his family, never begin a meal without washing themselves first. Everybody knows that such is the custom in polite society.”

 

“Really,” answered the cat, “well, I will do as the Emperor’s cat does!” And he let go the sparrow and began to wash his face. Feeling itself free, the sparrow flew away, and alighted safely on the branch of a tree well out of reach.

 

“It serves me right,” muttered the cat, “for being so easily taken in.”

 

And ever since that time cats have always washed themselves after their meals.

 

(https://fairytalez.com/)

 

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2023

VỢ CHỒNG ANH NÔNG DÂN NẠNH NHAU VIỆC ĐÓNG CỬA - Truyện cổ Pakistan của Mục sư Charles Swynnerton


 







VỢ CHỒNG ANH NÔNG DÂN NẠNH NHAU VIỆC ĐÓNG CỬA 

Truyện cổ Pakistan

Nguyễn Khắc Phước kể.



Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nông dân già và nghèo, sau khi làm xong công việc trong ngày và ăn bữa tối thanh đạm, họ ngồi bên đống lửa, thì giữa họ nảy sinh tranh cãi xem ai nên đóng cánh cửa đã bị một cơn gió thổi tung.

"Bà đóng cửa lại!" chồng nói.

"Ông đóng cửa đi!" vợ nói.

“Tôi sẽ không đóng cửa, và bà cũng không,” người chồng nói; "Nhưng ai nói lời đầu tiên thì người đó phải đóng cửa lại."

Đề nghị này khiến bà vợ vô cùng hài lòng, và thế là cặp vợ chồng già yên lặng đi ngủ.

Vào nửa đêm, họ nghe thấy một tiếng động, nhìn ra ngoài, họ thấy một con chó hoang lẻn vào phòng rồi lùng sục trong chạn để tìm thức ăn vốn rất ít ỏi của họ. Tuy nhiên, cả hai đều không thốt ra lời nào, Và con chó, sau khi đánh hơi tìm kiếm và đánh chén no nê, rồi đi ra khỏi nhà.

Sáng hôm sau, bà vợ mang thóc sang nhà hàng xóm để xay thành bột.

Khi vợ vắng mặt, một người thợ cắt tóc dạo đi ngang trước nhà và được ông chông đưa tay ra hiệu biểu vào hớt. Vừa bước vào, người thơ hỏi: “Sao bác lại ngồi đây một mình thế?”

Người nông dân chẳng nói chằng rằng. Người thợ hớt tóc cạo đầu ông ta, nhưng ông vẫn không nói; Tiếp theo, anh cạo một nửa bộ râu và một nửa ria mép, nhưng người chủ nhà vẫn không thốt ra một tiếng nào. Sau đó, anh phủ lên khắp người ông một lớp sơn đen như muội đèn trông gớm ghiếc, nhưng người nông dân vẫn im như thóc.

“Ông này bị bùa mê rồi!” người thợ cắt tóc kêu lên, và anh ta vội vã ra khỏi nhà.

Anh ta vừa đi khỏi thì người vợ trở về. Thấy chồng có bộ dạng quá kỳ cục, bà bắt đầu run rẩy và thốt lên: “Trời ơi! Khốn kiếp, ông làm cái quái gì vậy?”

“Bà đã nói lời đầu tiên rồi nhé,” người nông dân nói, “vậy bà hãy đi đóng cửa lại.”


***

Nguồn: The Farmer, His Wife and the Open Door

Tác giả: Charles Swynnerton (1843-1923), Mục sư tuyên úy tại Ấn Độ.

Đăng trên Fairytalez.com





&&&

Tóm tắt tiểu sử tác giả:


Mục sư Charles Swynnerton (1843-1923) là Tuyên úy cao cấp ở Ấn Độ dưới thời Anh quốc đô hộ, là tác giả của hai cuốn sách về văn hóa dân gian. Một tuyển tập truyện dành cho trẻ em “Đêm Ấn Độ -Truyện Giải trí hoặc Truyện Dân gian ở Bắc Ấn” (Indian nights' entertainment, or, Folk-tales from the Upper Indus). Ông cũng là tác giả của “Những Chuyện Lãng Mạn từ Punjab” (Romantic tales from the Punjab).


Mục sư Swynnerton đã dành nhiều năm để thu thập truyện cổ dân gian từ văn hóa Ấn Độ bằng cách thường ngồi bên đống lửa, lắng nghe người bản địa kể chuyện


Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2023

NGƯỜI THỢ SĂN VÀ CON GẤU - Caitlin Timmerman

 


Caitlin Timmerman

Người Thợ Săn và Con Gấu



Một ngày cuối tháng 11, khi Gấu Pyotr đang ngồi ăn bữa tối với bánh mì đen và đậu, cửa trước bật mở và một người đàn ông bước vào. Người đàn ông giậm đôi ủng lông thú của mình trên tấm thảm dành cho khách để rũ bỏ lớp tuyết cuối tháng 11, và anh ta cởi chiếc mũ len màu xanh dương ra. Rồi anh nhìn thấy Pyotr đang ngồi ở bàn, chân phải đang nắm chặt một thìa đậu.


"Tốt hơn là mày nên chạy đi," người đàn ông nói, nhấc khẩu súng trường lên. "Tao là thợ săn."


Tốt hơn là mầy nên chạy đi,” Pyotr trả lời, cười toe toét để lộ hàm răng. "Tao là một con gấu."


Người thợ săn từ từ đặt súng xuống.


Mầy không có quyền ở đây,” anh nói. "Đây là Cabin của Hướng dẫn viên. Nó dành cho con người."


"Mầy không phải là Hướng dẫn viên." Pyotr xé một miếng bánh mì đen và bắt đầu nhai. "Mầy là thợ săn."


Vai người đàn ông rũ xuống và anh ta dựa vào cột cửa.


"Thành thật mà nói, tao không phải là thợ săn. Tao chưa bắt được gì để ăn kể từ khi rời khỏi nhà. Tao mệt và đói." Anh liếc nhìn chiếc bàn trải ngay ngắn của con gấu. "Này - mày còn bánh mì và đậu nữa không?"


Pyotr quả thực có rất nhiều bánh mì và đậu: đó là ngày đầu tuần và nó vừa làm một mẻ mới. Tuy nhiên, nó không biết có nên chia sẻ thức ăn của mình với một người thợ săn.


"Làm ơn," người đàn ông cầu xin, và sau đó anh ta đổ sụp xuống chiếc ghế xích đu của Pyotr.


"Trông mầy khá đói và mệt mỏi,” Pyotr nhận xét. “Nếu mầy hứa sẽ chỉ ở lại một đêm, tao có thể chia sẻ thức ăn của tao với mầy. Nhưng chỉ một lần này thôi!"


"Tao sẽ rời đi vào buổi sáng," người thợ săn hứa.


*


Nhưng qua đêm, tuyết rơi dày gần 3,5 tấc trong khu rừng hoang dã của Siberia, và mọi con đường đều bị chặn.


Tao nghĩ là mầy sẽ phải ở lại ăn sáng,” Pyotr gầm gừ.


Họ có giăm bông và bánh nướng xốp việt quất, đậu còn sót lại, cùng với một bình trà, vì bên ngoài trời lạnh. Sau khi ăn sáng, người thợ săn rút chiếc kèn harmonica của mình ra.


"Mầy cũng chơi thứ này được hả?" Pyotr kêu lên.


"Chỉ có bài 'O Susannah'," người thợ săn trả lời, "Nhưng tao chơi bài này được lắm."


"'O Susannah' là ca khúc yêu thích của tao," Pyotr nói.


Vì vậy, họ chơi song ca bài "O Susannah" cho đến bữa trưa. Vào buổi chiều, tuyết vẫn còn quá dày, nhưng Pyotr nghĩ sẽ không hại gì nếu tiến ra phía trước và làm những thiên thần tuyết: thế là họ cùng làm, ngồi phịch xuống lớp tuyết mịn và khua tay múa chân qua lại. Người thợ săn, tên là Nikolai, cười và nói rằng thiên thần của Pyotr trông giống một con quái vật; Pyotr nói rằng thiên thần của Nikolai trông giống một con sâu. Sau đó, người thợ săn làm một người tuyết, đội chiếc mũ len màu xanh dương của mình lên đó, và nhét khẩu súng săn của mình vào cánh tay tuyết của nó. Pyotr làm một con gấu tuyết to bằng người thật nhe răng tuyết gầm gừ bên cạnh người tuyết của Nikolai.


"Thật là vui," người thợ săn nói vào buổi tối khi anh ta sắp cho gọn một bát đậu hâm nóng và bánh mì đen. "Tao có thể ở lại một đêm nữa không?"


*


Tuyết rơi đều đặn trong các khu rừng hoang dã ở Siberia trong ba tuần rưỡi. Ngày nào cửa sổ của Pyotr cũng đóng một lớp băng mới dày đặc; những bãi tuyết mỗi ngày càng cao hơn trước cánh cửa màu xanh lá cây của ngôi nhà tranh nhỏ ấm cúng. Bây giờ không còn nghi ngờ gì về việc Nikolai sẽ đi đâu cả. Pyotr và người thợ săn học ba bài kèn harmonica mới và ngẫu hứng biến tấu 20 bài 'O Susannah'. Nikolai đã học cách làm bánh mì đen và đậu, đồng thời dạy Pyotr cách biến một số quả việt quất của mình thành một loại mứt lỏng, sẫm màu.


Một buổi tối sau khi đã dọn dẹp xong xuôi các món ăn, Pyotr hỏi,


"Tại sao mầy săn gấu?"


Nikolai vừa suy nghĩ vừa xoay tách trà của mình trên đĩa.


"Tại sao mầy tấn công người?"


"Tao không thường xuyên. Chỉ khi tâm trạng tao không tốt thôi."


"Chà, nếu mầy không tấn công chúng tao, chúng tao sẽ không săn lùng chúng mầy."


Người thợ săn và con gấu ngồi im lặng một lúc, nhìn tuyết rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống như những chiếc lông vũ sau một trận chiến lớn bằng gối.


"Tao rất bực mình vì những người thợ săn chúng mày cứ cầm súng đi loanh quanh trong rừng của tao. Mầy sẽ cảm thấy thế nào nếu ai đó vào nhà mầy, gây ra những tiếng nổ lớn và giết chết mọi thứ?"


"Tao nghĩ là không tốt lắm," Nikolai thừa nhận.


Pyotr uống xong tách trà thứ ba và ngồi nhìn người thợ săn bằng đôi mắt nâu ác độc của mình.


"Nghe này," Nikolai đột ngột nói, "Tao không thể buộc những người thợ săn khác làm như tao . Nhưng về phần tao, tao hứa với mầy rằng tao sẽ không bao giờ bắn một con gấu nào nữa."


Nếu vậy thì tao hứa với mầy rằng tao sẽ không bao giờ tấn công người nữa," Pyotr trả lời.


"Thỏa thuận rồi nhé!" Nikolai thốt lên và đưa tay ra, anh lắc cái bàn chân khổng lồ của con gấu.


*



Khi con sếu đầu tiên của mùa xuân đập cánh qua cửa sổ phòng Pyotr, đôi cánh trắng khổng lồ của nó trắng như tuyết tan, Nikolai biết rằng đã đến lúc phải rời đi.


Cảm ơn,” anh nói, lúng túng đứng ở ngưỡng cửa. "Tôi đã có một thời gian tốt đẹp."


Bạn không cần phải đi,” Pyotr và ho vừa đáp. "Tôi sẽ nhớ bạn."


"Tôi biết. Tôi cũng sẽ nhớ bạn. Nhưng tôi không phải gấu - tôi có gia đình và bạn bè trong làng. Tôi phải pha trà cho vợ, cho con đi ngủ và chơi kèn harmonica trong ban nhạc làng."


Pyotr cân nhắc những lời này. Nó ấy ước mình có một gia đình và bạn bè, mặc dù điều này không bình thường đối với một con gấu. Nó tự hỏi phải chăng nó không phải là một con gấu.



"Bạn có thể đến thăm tôi," Nikolai tiếp tục. "Điều đó chắc chắn sẽ khiến dân làng ngạc nhiên. Chúng ta có thể hái quả việt quất - có một khoảnh đất tuyệt vời ngay sau nhà tôi."


Pyotr mỉm cười khi nghĩ đến việc hái quả việt quất: đã lâu rồi nó không ngồi dưới nắng, dùng bàn chân to lớn của mình quẹt những quả việt quất nhỏ xíu.


"Tôi nghĩ là tôi có thể làm điều đó," nó nói.


*


Vì vậy, Gấu Pyotr và Thợ săn Nikolai đã trở thành bạn của nhau, không chỉ trong một mùa mà trong suốt phần đời còn lại của họ. Vào mùa hè, Pyotr đến thăm Nikolai, và họ cùng nhau hái đủ quả việt quất cho một chiếc bánh khổng lồ, đủ lớn để chia cho cả làng. Khi những người dân làng cùng nhau ăn miếng bánh ngọt mềm và dính tay dưới ánh sao mùa hè, họ sẽ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào con gấu như một bức tượng khổng lồ đang ngồi cẩn thận liếm bàn chân của nó bên cạnh Nikolai.


Và vào mùa đông, ngay khi trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Nikolai sẽ đội chiếc mũ len màu xanh dương của mình và đi về phía những khu rừng Siberia hoang dã. Anh biết ở đâu đó giữa khu rừng, có một túp lều nhỏ ấm cúng, nơi người bạn thân nhất của anh đang chơi bài "O Susannah" trong khi một nồi đậu đang sôi trên bếp.


https://www.eastoftheweb.com/short-stories/UBooks/HuntBear971.shtml