Thứ Ba, 4 tháng 7, 2017

BẠN CŨ - Truyện ngắn

BẠN CŨ
Truyện ngắn

Hơn chục năm nay, nhóm bạn cùng lớp 3 thằng: Xê, Lô, Cáp, đều U60, hầu như cuối tuần nào cũng tập họp ở quán cà phê bên bờ sông khá đẹp của thị xã để tán gẩu chuyện trên trời dưới đất cho đỡ buồn, nhưng nói hoài cũng hết chuyện.
Một hôm có thêm Ất từ nước ngoài dẫn vợ về thăm quê mấy ngày, nhóm cà phê trở nên rôm rả. Sau khi hỏi thăm về tình hình gia đình, dâu rể mấy người, cháu nội ngoại mấy đứa, cuối cùng rôm rả nhất là chuyện sức khỏe đàn ông. Ông nào cũng than thở rằng trên bảo dưới không nghe, khiến các bà vợ cứ mở miệng là ông không được chi hết mặc dù ông chẳng hề làm chi sai, và cũng chẳng thèm mở miệng khen một tiếng mặc dù ông vừa khéo léo sửa xong cái máng xối, vá xong mái tôn để chuẩn bị mùa mưa, sơn xong cái xe đạp mini cho cháu nội…
Cuối buổi cà phê, Ất nghe Xê than thở nhiều nhất nên nói với Xê: Tau có mang theo 2 viên Viagra để dùng, mi lấy 1 viên xài thử, nếu thấy ok thì lúc nào cần, ra tiệm thuốc tây mua mà dùng tiếp. Thuốc này khá đắt, một ngày công thợ nề của mi chỉ mua được một viên rưởi.
Thực ra, Ất có một vỉ 4 viên nhưng nói láo chỉ có 2 viên.
Hôm sau vợ Cáp đi chợ, ngạc nhiên thấy vợ Xê sao bữa nay mặt mày hồng hào tươi tỉnh, cặp mắt sang trưng, cử chỉ hoạt bát, miệng cười tươi rói, chào hỏi hết sức thân mật, không như mọi hôm, mặt nhăn mày nhó, cứ cằn nhằn ông xã tui tệ quá, dở quá, chi chi mô mô …
Vợ Cáp hỏi: Mới trúng số hay răng mà vui dữ rứa?
Vợ Xê nói thầm vào tai vợ Cáp: Không biết ông Ất cho ông Xê cái thuốc bổ chi mà hồi hôm ông húc như trâu. Nói thiệt, từ cha sanh mẹ đẻ tới chừ mới được một bữa…
Vợ Cáp nói: Để tui biểu ông Cáp xin ông Ất một viên, không biết có còn không.
Chiều hôm đó, Cáp gọi cho Ất: Nghe vợ tau nói mi cho thằng Xê cái thuốc chi đó mà hồi hôm hắn mạnh như voi, hắn cạp vợ hắn cả đêm. Cho tau một viên xài thử.
Ất nói: OK, tới đây. Tau chỉ còn một viên để dành phục vụ bà xã, nhưng thôi, tặng mi cũng được.
Sáng hôm sau, gặp vợ Cáp ở chợ, vợ Xê hỏi:
Hồi hôm ra răng, có đạt yêu cầu không?
Vợ Cáp tiu nghỉu: Nhanh như thổi bong bóng cho cháu chơi, được mấy giây là nổ cái bụp. Mi hỏi ông xã mi dùng cách răng chớ ông xã tau ngó bộ không biết chi trơn. Không lẽ ông Ất cho thuốc giả?
Chiều hôm đó Ất gọi điện hỏi Cáp, Cáp nói:
Tau tiết kiệm nên bẻ làm hai, chỉ ngậm một nửa dưới lưỡi.
Cũng chiều hôm đó, Lô gọi Ất để xin một viên.
Ất nói: Tiếc quá, chỉ có hai viên cho hai thằng rồi. Tau thấy mi còn phong độ chán, cần chi thứ đó? Tới đây chở tau đi nhậu, tau sẽ có cách.
Ất nghĩ đến lọ thuốc bổ đa sinh tố One A Day có mang theo, có thể dùng làm giả dược.
Ở quán thịt dê, Ất đưa cho Lô một viên sinh tố và dặn dò:
Bữa ni tau bao, nhưng chiều mai, chỉ hai vợ chồng mi thôi, tới tại tiệm thịt dê này nhậu một bữa, trước khi ăn uống viên thuốc này, ăn xong ra ghế đá bờ sông ngồi ôm nhau như thuở mới quen. Chừng một giờ sau thì dẫn nhau đến khách sạn, vào mở vòi sen hay bể tắm cùng tắm chung, kỳ cọ vuốt ve nhau, sau đó lên giường làm như thuở mới cưới, mơn trớn nhau một giờ, chịu khó ô ran cho điệu, biểu bà xã hen zop cho lâu.
Lô hỏi: Mi nói ô ran với hen zop là răng, tau không hiểu?
Ất nói: Mi coi mấy hình trong điện thoại của tau đây là hiểu ngay.
Hai ngày sau, Lô gọi cho Ất: Cảm ơn viên thuốc và hướng dẫn của mi, nghe.
Ất hỏi: Kết quả ra răng mà cảm ơn?
Lô nói: Kết quả khả quan, mi ơi. Mụ vợ tau nói giá mà mình biết làm như ri từ hồi mới cưới thì …

Nguyễn Khắc Phước

VỀ HƯU - Truyện ngắn


VỀ HƯU
Truyện ngắn

Hoàng định cư ở Mỹ, năm năm về trước anh về Việt Nam lần thứ nhất. Lần này là lần thứ hai. Sau một tuần dành cho bà con nội ngoại, hôm nay anh mới dành thì giờ để gặp ba bạn cùng lớp thời phổ thông: Lập, Minh và Quảng sống ở thành phố này.
Lập và Minh đang ngồi ở một quán cà phê với Hoàng, còn thiểu Quảng.
Hoàng không có số của Quảng nên nhờ Minh gọi. Lập nói:
“Thôi, cái thằng đó tau chịu thua rồi. Biết bao nhiêu lần tau gọi hắn mà hắn cứ nói đang về quê xây mộ, đang đại diện nhà trai đi hỏi vợ cho cháu, đang đại diện gia đình Phật tử đi làm từ thiện, v.v. Toàn là những việc có vẻ quan trọng mà hắn là nhân vật chính…”
“Rứa là mi lầm rồi. Hắn ở nhà chớ không đi mô hết,” Minh nói.
“Răng mi biết hắn ở nhà mà không đập cửa kêu hắn ra?” Lập hỏi.
“Tại hắn có chuyện buồn nên không muốn gặp bất cứ ai. Phải thông cảm cho hắn,” Minh nói.
“Chuyện buồn ra răng mi nói tau nghe,” Hoàng tò mò.
“Hắn là giáo viên dạy địa thì bọn mình biết rồi. Về hưu không biết chuyện chi làm thêm, hắn soạn tủ sách, thấy có mấy cuốn sách cũ về bói toán của cha hắn để lại, bèn mày mò tự học coi tuổi, coi ngày cho người ta. Cũng nhờ tiếng của cha hắn nên nhiều người đến coi và hắn cũng kiếm được ít tiền tiêu vặt. Khi con hắn đến tuổi cưới vợ, hắn lật sách coi rất kỹ, bắt con hắn phải kiếm cho được vợ đúng tuổi tam hạp như sách nói. Rồi ngày hỏi, ngày cưới phải là ngày tốt nhất trong năm. Thế nhưng chưa đầy một năm thì hai đứa ly dị. Bà vợ nó đem mấy cuốn  sách bói toán đốt sạch, còn nó thì bỏ nghề và không dám tiếp xúc với ai.”
“Tưởng chuyện to lớn hóa ra là chuyện vặt,” Hoàng nói. “Tụi bay chở tau đến nhà hắn, để tau lôi cổ hắn ra. Nhưng phép lịch sự trước khi đến nhà ai cũng phải gọi điện báo trước nhé.”
“Tụi bay để tau lo, tau đi guốc trong bụng hắn rồi,” Minh nói và xung phong đi trước.
Khi cả bọn đứng trước nhà Quảng, Minh rút điện thoại ra gọi.
“A lô, Minh gọi Quảng đây. Có thằng Hoàng từ Mỹ về muốn gặp bạn cùng lớp. Mi ra với hắn một tý.”
“Tiếc quá. Hôm nay tau phải chở vợ về quê dự đám giỗ ông già vợ.”
“Thôi đừng xạo nữa. Mấy lần trước tau thấy mi trong nhà nhưng mi nói đi vắng, tau thông cảm, còn lần này thì không trốn được mô. Tau thấy mi vừa tưới cây trên lầu. Mau xuống trình diện.”
Thế là Quảng phải theo các bạn ra quán cà phê.
Sau khi tay bắt mặt mừng và ngồi yên chỗ, Hoàng vỗ vai Quảng nói:
“Mi nhớ năm năm trước tau về nước có đến nhờ mi coi tuổi cho con trai và con dâu tương lai, coi luôn ngày cưới hỏi không?”
“Có nhớ. Nhưng thôi đừng nhắc chuyện cũ làm chi…”
“Mi biết răng không? Sau khi con trai tau mang được vợ nó sang Mỹ, hai đứa chỉ sống với nhau hơn hai năm rồi đường ai nấy đi. Rứa mà tau chẳng buồn chi, lại còn mừng nữa là đằng khác bởi để lâu hơn chúng nó có con thì rất phức tạp, khi có tài sản chung càng phức tạp hơn. Chỉ làm giàu cho bọn luật sư. Ở Mỹ, bọn trẻ ly dị là chuyện thông thường. Tau có trách chi mi mô, vì tau chẳng tin bói toán, chỉ coi cho thỏa lòng nhà gái. Còn mi chẳng có lỗi chi mà lỗi là do mấy cuốn sách vớ vẩn của ông già mi, chỉ dùng được vào thời của ông bà mình, ông mô cũng hai ba mụ vợ, sồng hòa thuận với nhau, không ai biết đến từ ly dị. Cái vụ con trai mi thì tau nghe rồi, mi cũng chẳng có lỗi chi. Còn mụ vợ mi đốt mấy tập sách coi bói của mi thì cũng đúng thôi.”
Quảng và Hoàng ôm và vỗ vai nhau.
Quảng nói: “Dù sao tau cũng xin lỗi mi về chuyện tau coi tuổi cho con mi. Chút nữa mi ghé nhà tau nói cho mụ vợ tau hiểu để mụ bớt giận, giúp tau nghe mi.”

Nguyễn Khắc Phước