Thứ Năm, 18 tháng 1, 2018

VẪN CÒN

VẪN CÒN

Bốn mươi năm sông vẫn trong dòng chảy
Cũng như em vẫn mười tám đôi mươi
Vẫn cô gái quê ngoan hiền xóm dưới
Vẫn đơn sơ chất phác yêu đời

Ta vẫn nhớ trên đường làng gió lộng
Em đi về áo dài trắng tung bay
Ta trong đình mình trần ôn bài vở
Ngẩn ngơ nhìn mà em đâu có hay

Có những chiều bến sông ta ngồi đợi
Cô gái làng ra gánh nước, rửa rau
Ta cứ sợ em trượt chân ướt áo
Sợ lưng em còng, sợ vai em đau

Chiến tranh đến khiến nhà tan cửa nát
Em bỏ làng đi chẳng biết về đâu
Ta lang thang chốn thị thành xa lạ
Mong tình cờ may được gặp nhau

Bốn mươi năm bên bến xưa sông cũ
Chẳng hẹn hò ta lại cùng về
Ôi mắt em dịu dàng tình tứ
Nụ cười hiền, giọng nói vẫn chân quê

"Em biết anh ngồi học bài trong đó
Và trộm nhìn khiến em vấp mấy lần
Em biết anh thường ra sông hóng mát
Nên cố tình ngồi lại bến rửa chân."

Nước lũ xoáy làm bờ sông sụt lỡ
Nhưng tình yêu hình như được đắp bồi
Không trăm năm thì vài năm cũng vậy
Cứ nồng nàn như mười tám đôi mươi.


NKP

Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

CHỜ


CHỜ

Có lúc
Tôi thấy mình là tàu lửa
Cứ lao về phía trước
Đêm đen
Nơi có chiếc cầu gảy
Đang chờ
Có lúc
Tôi thấy mình
Là chiếc phi cơ
Đang bay trên bầu trời u ám
Và trong ghế hành khách
Có một kẻ khủng bố
Mang bom ngồi chờ
Có lúc
Tôi thấy mình là tảng sao băng
Đang rơi về hướng trái đất
Bùng cháy
Nổ tung

Không chờ