Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

SỰ TÍCH CON CỌP - Truyện dân gian Campuchia

 

SỰ TÍCH CON CỌP

 

Truyện dân gian Campuchia

 

Người kể: Toni Shapiro

 

 

Ngày xưa có một vị Vua hùng mạnh cai trị một Vương quốc giàu có. Nhà Vua có một Hoàng hậu vừa xinh đẹp vừa khôn ngoan, bốn Đại thần trung thành và một Chiêm tinh gia luôn giúp nhà vua đưa ra những quyết định, ngoài ra còn vô số quan lại sẵn sáng thực hiện mệnh lệnh của nhà vua.

 

Khi tuổi càng cao, nhà vua càng lo nếu có một đội quân nước ngoài đến xâm chiếm, quân đội của ngài có thể bị thất trận.

 

Nhưng thật không may, cả Nhà Vua và bốn Đại thần đều không biết gì về ma thuật, những thứ rất cần thiết đẻ dành chiến thắng khi có chiến tranh. Vì thế, nhà vua rất lo lắng cho vương quốc của mình.

 

Một hôm, vào lúc sáng sớm, Nhà Vua cùng Hoàng hậu đến hoàng cung để ngự triều. Bốn Đại thần và Quan Chiêm tinh đều đến bái lạy và ngồi chầu. Sau khi mọi người yên vị, Nhà Vua phán rằng ngài muốn đi học ma thuật với Ti-sa-ba-mo-kha - vị thầy nổi tiếng ở vương quốc Ta-ka-si-la xa xôi.

 

Vì là lệnh của nhà vua nên Hoàng hậu và các quan đều răm rắp tuân theo, không ai có ý kiến gì.

 

Sau một tháng băng rừng lội suối, Nhà Vua và đoàn tùy tùng tìm được Ti-sa-ba-mo-kha và yêu cầu ông này dạy ma thuật cho họ.

 

Trong thời gian không lâu, Nhà Vua, Hoàng hậu và các cận thần được dạy nhiều ma thuật, họ có thể tự biến mình thành bất cứ con vật gì, kể cả thiên thần nữa.

 

Sau khi thầy giáo đã dạy hết tất cả các bài ma thuật, Nhà Vua quyết định trở về Vương quốc của mình. Ngài dẫn đầu, theo sau là Hoàng hậu, bốn Đại thần và quan Chiêm tinh.

 

Sau khi đi được bảy ngày, họ bị lạc trong rừng sâu. Họ ăn hết tất cả thực phẩm mang theo, và bắt đầu ăn trái rừng và rể cây.

 

Nhà Vua lo sợ bị chết đói nên họp các quan lại và nói: Có lẽ chúng ta sắp chết vì không còn gì để ăn. Bây giờ phải làm sao?” Quan Chiêm tinh thưa: “Tâu Bệ hạ, có lẽ chúng ta nên dùng ma thuật đã học được để tự biến chúng ta thành cọp, lúc đó chúng ta sẽ bắt thú rừng để ăn. Khi về đến gần Vương quốc, chúng ta sẽ biến trở lại thành người.” Nhà Vua và mọi người đều đồng ý.

 

Nhà Vua lại hỏi Quan Chiêm tinh: “Vậy theo ngươi, mỗi chúng ta biến thành phần nào trong con cọp?”

 

Quan Chiêm tinh thưa: “Tâu Bệ hạ. Ngàì là bậc uy quyền cao nhất Vương quốc, là người trị vì trăm họ, vậy Ngài phải là cái đầu để ra lệnh và chỉ huy. Người cận kề bên Bệ hạ là Hoàng hậu có tấm thân dẻo dai xinh đẹp sẽ là thân của con cọp. Bốn Đại thần khỏe mạnh là trụ cột của Vương triều sẽ là bốn chân, còn hạ thần xin làm cái đuôi để xem hướng nào tốt và có nhiều mồi.”

 

Mọi người đồng ý và đọc thần chú. Ngay sau đó, một con cọp xuất hiện và và vì quá đói, nó liền chạy đi săn mồi.

 

Trong rừng đầy muông thú, nó là con vật khỏe nhất, có thể bắt bất cứ con nào để ăn bất cứ lúc nào, không bao giờ thiếu thốn lương thực. Con cọp trở nên mạnh khỏe, to béo và tất cả các loài vật trong rừng tôn nó làm Vua duy nhất, không có Vua nào khác mang quân đến tấn công nó. Con cọp quá sung sướng đến nổi chẳng bao lâu nó quên Vương quốc của nó và chẳng muốn trở lại làm người.

 

&&&

 

Câu chuyện dân gian trên của người Campuchia không chỉ nói về sự tích con cọp mà còn có ẩn dụ khá sâu sắc..

 

Để bảo vệ Vương quốc, Nhà Vua và các Đại thần không ngại khó khăn tìm phương cách. Trong khó khăn, họ cũng biết đoàn kết để vượt qua. Thế nhưng khi đã đạt được sung sướng, hạnh phúc và quyền lực cao nhất, họ chỉ nghĩ đến bản thân và quay lưng lại với dân chúng của họ.

 

 

Nguồn:   

https://austria-forum.org 


http://seasite.niu.edu/khmer/writingsystem/subscripts/subcripthtm/folklore.htm

 

Origin of the Tiger

 

 

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2021

Truyện cổ tích Do Thái - CHÀNG TIÊN ÉCH

 



Truyện cổ tích Do Thái

 

CHÀNG TIÊN ÉCH

 

Tác giả: Gertrude Landa

 

 

Ngày xưa, có một người đàn ông học thức và giàu có, người đó có một người con trai duy nhất tên là Hanina,  đã lớn và đã lập gia đình. Ông gửi tin nhắn con về gặp cha mẹ ngay lập tức. Hanina nghe theo, và phát hiện ra cả cha và mẹ của mình đang nằm ốm.

 

“Này con trai,” ông già nói, “cha mẹ sắp chết. Đừng buồn, vì chuyện ấy đã được sắp đặt rồi. Cha mẹ là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời, và nay có đặc ân là được rời khỏi thế giới này cùng nhau. Con sẽ để tang cho cha mẹ trong bảy ngày theo thông lệ. Thời gian để tang sẽ kết thúc vào đêm trước của lễ Lễ Vượt qua. Vào ngày đó, hãy đi vào khu chợ và mua thứ đầu tiên người ta mời, bất kể nó là gì, và bất kể giá nào mà người ta yêu cầu. Tất nhiên, nó sẽ mang lại may mắn cho con. Hỡi con trai của ta, hãy nghe lời ta nói, và tất cả sẽ tốt."

 

Hanina hứa sẽ tuân theo mệnh lệnh kỳ lạ này của cha mình, và các sự kiện tiếp theo đã xảy ra theo đúng dự đoán của ông già. Đôi vợ chồng già chết cùng ngày, được chôn cất cùng nhau và sau một tuần để tang, vào ngày trước lễ hội Vượt qua, Hanina đi đến chợ và tự hỏi chuyến phiêu lưu nào dành cho mình đây.

 

Anh vừa mới bước vào khu chợ, nơi bày bán đủ mọi thứ hàng, thì một ông già đến gần anh, mang theo một chiếc hộp bằng bạc có kiểu dáng kỳ lạ.

 

 

“Hãy mua cái này, con trai,” ông nói, “và nó sẽ mang lại may mắn cho anh.”

 

"Nó chứa gì?" Hanina hỏi.

 

"Điều đó có lẽ ta sẽ không cho anh biết," ông trả lời. “Quả thực ta không thể, vì ta không biết. Chỉ người mua mới có thể mở nó trong bữa tiệc bắt đầu Lễ Vượt Qua.”

 

Đương nhiên, những lời ông già nói làm Hanina rất hồi hộp vì mọi chuyện đang xảy ra đang đúng như những gì cha anh đã báo trước.

 

"Giá bao nhiêu?" anh ấy hỏi.

 

"Một nghìn miếng vàng."

 

“Hãy mua cái này, con trai,” ông nói, “và nó sẽ mang lại may mắn cho anh.”

 

"Nó chứa gì?" Hanina hỏi.

 

"Điều đó có lẽ ta không thể cho anh biết đươc," ông già trả lời. “Quả thực ta không thể, vì ta không biết. Chỉ người mua mới có thể mở nó trong bữa tiệc bắt đầu Lễ Vượt Qua.”

 

Đương nhiên, những lời ông già nói làm Hanina rất hồi hộp vì mọi chuyện đang xảy ra đang đúng như những gì cha anh đã báo trước.

 

"Giá bao nhiêu?" anh ấy hỏi.

 

"Một nghìn miếng vàng."

 

Đó là một số tiền khổng lồ, gần bằng toàn bộ số tiền mà anh ta có, nhưng Hanina, nhớ lại lời hứa của mình với cha, đã trả tiền và mang cái hộp về nhà. Nó được đặt trên bàn vào đêm lễ hội Vượt qua bắt đầu. Khi được mở ra, bên trong có một hộp nhỏ hơn. Khi mở hộp nhỏ, bên trong là một con ếch.

 

Vợ của Hanina vô cùng thất vọng, nhưng cô ấy đã cho con ếch ăn hết mọi thứ. Sinh vật này ăn nhiều đến nỗi khi Lễ Vượt Qua kết thúc, trong tám ngày, nó đã phát triển đến một kích thước khổng lồ. Hanina đã chế tạo một chiếc tủ cho vật sở hữu kỳ lạ của mình, nhưng nó vẫn tiếp tục phát triển và cần một nhà kho đặc biệt.

 

Hanina vô cùng bối rối, vì con ếch ăn rất phàm ăn nên vợ chồng anh còn rất ít thức ăn cho mình. Nhưng họ không phàn nàn gì, mặc dù những khó khăn của họ tăng lên hàng ngày. Họ buộc phải bán gần như tất cả những gì họ sở hữu để giữ cho ếch được cung cấp thức ăn, và cuối cùng họ bị trở thành nghèo đói thê thảm. Sau đó,  vợ Hanina mất hết sức chịu đựng và cô ấy bắt đầu khóc.

 

Vợ Hanina hết sức ngạc nhiên khi con ếch, lúc này đã lớn hơn cả một người lớn, nói chuyện với cô.

 

"Hãy nghe tôi, vợ của Hanina trung thành," nó nói. “Các ngươi đã đối xử tốt với ta. Vì vậy, hãy cầu xin ta điều các người muốn, và ta sẽ thực hiện các ước muốn của các người.”

 

“Cho chúng tôi thức ăn,” người phụ nữ nức nở.

 

“Kia kìa,” con ếch nói, và ngay lúc đó có tiếng gõ cửa và một giỏ thức ăn khổng lồ được chuyển đến.

 

Hanina chưa nói thì con ếch đã yêu cầu anh nói những điều ước của mình.

 

Hanina nghĩ rằng một con ếch biết nói và thực hiện những điều kỳ diệu phải khôn ngoan và có học thức. "Tôi ước rằng bạn nên dạy cho tôi tất cả những tri thức của con người."

 

Con ếch đồng ý, và phương pháp dạy của nó hết sức kỳ lạ. Nó viết ra Luật và bảy mươi ngôn ngữ trên một tờ giấy và ra lệnh cho Hanina nuốt tờ giấy đó. Hanina  làm như vậy và trở thành người biết được mọi thứ, thậm chí cả ngôn ngữ của dã thú và chim chóc. Tất cả mọi người đều coi anh là nhà hiền triết uyên bác nhất trong thời đại của họ.

 

Một ngày nọ, con ếch lại nói.

 

“Đã đến ngày ta phải đền đáp các bạn vì tất cả lòng tốt mà các bạn đã dành cho ta. Phần thưởng của các bạn sẽ rất lớn. Hãy cùng ta đến khu rừng và các bạn sẽ thấy những điều kỳ diệu xảy ra."

 

Hanina và vợ theo con ếch khổng lồ vào rừng vào một buổi sáng rất sớm. Khi đến khu rừng, con ếch kêu lên bằng giọng réo rắt:

 

“Hỡi tất cả các cư dân trên cây, trong các hang động và suối, hãy đến với ta, và thực hiện yêu cầu của ta. Hãy mang những viên đá quý từ sâu trong lòng đất và rễ cây, thảo mộc”.

 

Sau đó, bắt đầu cuộc diễu hành kì lạ. Hàng trăm con chim bay tới nhảy nhót qua những tán cây; hàng ngàn con côn trùng bò ra từ các lỗ trên mặt đất; và tất cả các động vật trong rừng, từ nhỏ nhất đến quái vật, đều đáp lại tiếng kêu của con ếch. Mỗi nhóm mang theo một số món quà và đặt chúng dưới chân của Hanina và vợ, người đang đứng trong tình trạng cảnh giác. Chẳng bao lâu, một đống lớn đá quý và thảo mộc đã chất trước mặt họ.

 

“Tất cả những thứ này thuộc về bạn,” con ếch nói, chỉ vào những viên ngọc. “Các loại thảo mộc và rễ cây có giá trị ngang nhau và các ngươi có thể dùng để chữa khỏi mọi bệnh tật. Vì các ngươi đã tuân theo ý muốn của người hấp hối và không chất vấn ta, nên bây giờ các ngươi được thưởng."

 

Hanina và vợ cảm ơn con ếch và sau đó Hanina nói: "Cho phép chúng tôi biết bạn là ai?"

 

“Được,” con ếch trả lời. “Ta là con trai tiên của Adam, được ban cho sức mạnh có thể giả dạng bất kỳ hình thức nào. Tạm biệt."

 

Ngay sau khi nói, con ếch bắt đầu nhỏ dần cho đến khi có kích thước bằng một con ếch bình thường. Sau đó, nó nhảy vào một con suối và biến mất và tất cả những  cư dân của khu rừng trở về nơi thường trú của chúng.

 

Hanina và vợ mang tất cả những món đồ quý giá của họ về nhà. Họ trở nên nổi tiếng nhờ sự giàu có, trí tuệ và lòng bác ái của họ, và họ sống trong hạnh phúc với mọi người trong rất nhiều năm.

 

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2021

Truyện cổ nước Bỉ : SỐ PHẬN CỦA NÀNG DÊ

 


Truyện cổ nước Bỉ

SỐ PHẬN CỦA NÀNG DÊ

 

Mùa hè năm ấy nóng ghê lắm. Nhiều tuần không có một giọt mưa  và hạn hán đã xảy ra ở thung lũng nơi các loài động vật sinh sống. Các nguồn nước đã khô cạn và các con suối không còn chảy nữa.  Anh Cáo cầm cái ống điếu và đi dạo dưới những tán cây vôi để suy nghĩ lại mọi chuyện. Ở đó, anh gặp chị Dê đang bận quần áo đẹp ngày Chủ nhật.

 

“Ngày mới tốt lành, cô em họ,” anh nói. "Hôm nay trông cô em xinh lắm."

 

“Đúng vậy,” chị trả lời, “Tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của mình vì nó giúp tôi suy nghĩ. Tôi không biết phải làm gì để có nước đây. Chúng tôi đã dùng hết tất cả nước trong thùng, và trừ phi nhanh chóng tìm thấy nước, nếu không thì tôi và các con tôi sẽ chết khát.”

 

Cáo nói: “Nói thật với cô em, tôi cũng đang nghĩ như vậy. Tôi khát đến nỗi lưỡi tôi dính chặt vào vòm miệng, thậm chí tôi không còn thích hút thuốc nữa. Cô nói bọn mình cùng nhau đi tìm nước, phải không?  Tôi sẵn sàng. Bốn mắt tốt hơn hai mắt, bất kỳ ngày nào trong tuần.”

 

“Đồng ý,” Dê nói; và họ bắt đầu cùng nhau đi tìm nguồn nước. Họ mất khá lâu để tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy một chút nước nào. Đột nhiên, Dê kêu lên một tiếng vui sướng. Cáo chạy đến gần nàng và thấy nàng đã phát hiện ra một cái giếng, nàng đang đứng  bên bờ vực nhìn làn nước mát lạnh ở phía dưới.

 

"Hoan hô!" Cáo kêu lên. "Chúng ta được cứu rồi!"

 

“Đúng vậy,” Dê trả lời, “nhưng hãy xem giếng có sâu lắm không! Làm thế nào để chúng ta lấy được nước!"

 

"Cô em cứ để đó cho tôi," Cáo nói. “Giếng thì tôi rành lắm. Tôi đã từng thấy nhiều giếng rồi. Chỉ cần chui vào cái xô treo bằng dây và hạ xuống một cách trơn tru và an toàn như mình muốn. Tôi sẽ xuống trước để chỉ đường cho cô.”

 

Thế là Cáo chui vào cái xô, và sức nặng của anh ta khiến cái xô rơi xuống, trong khi  ở đầu kia của sợi dây là chiếc xô rỗng đang treo trên miệng giếng. Một phút sau anh ta ở phía dưới, nghiêng mình qua thành xô và tham lam uống nước. Chưa bao giờ có gì ngon ngọt hơn. Anh uống và uống cho đến no cành ruột và không uống được nữa.

 

"Nước có tốt không?" Dê từ trên cao kêu lên, có vẻ sốt ruột.

 

"Nó giống như mật hoa tinh khiết nhất!" Cáo trả lời. "Hãy nhanh chóng vào xô, đi xuống và tham gia cùng tôi."

 

Thế là Dê bước vào xô, ngay lập tức, bắt đầu hạ xuống theo trọng lượng của minh, đồng thời cái xô có anh Cáo trong đó bắt đầu trồi. Hai người gặp nhau nửa chặng đường.

 

"Thế này là thế nào?" Dê ngạc nhiên hỏi. "Tôi nghĩ rằng anh sẽ đợi tôi!"

 

“À, cô bạn thân mến của tôi,” Cáo trả lời với nụ cười nham hiểm, “Đời là vậy đó. Kẻ đi lên và người đi xuống. Tôi hy vọng bạn sẽ uống ngon miệng. Tạm biệt!"

 

Và ngay khi lên đến đỉnh, anh ta đã nhảy ra khỏi xô và chạy với tốc độ tối đa.

 

Vì vậy, Dê tội nghiệp phải ở dưới đáy giếng cho đến khi người nông dân đến và tìm thấy khi nó đã chết một nửa vì lạnh.

 

Dê van xin người nông dân: “Thưa ông, tôi có mấy đứa con đang khát nước ở nhà. Xin ông cho tôi về dẫn mấy cháu đi tìm nước.”

 

“Ngươi dẫn ta và cả đàn gia súc của ta đến nhà ngươi, sau đó ta sẽ đưa cả đàn đi uống nước. Cứ theo ta, sẽ không bao giờ chết khát. Ngươi chỉ có hai mắt làm sao bằng mấy trăm con mắt này.”

 

Cuối cùng khi được cứu, Dê phát hiện ra rằng mình chỉ đổi một nhà tù này lấy một nhà tù khác, vì người nông dân đã nhốt chị và các con vào bầy cùng với cừu và dê của ông ta, và vì vậy chị và các con mất tự do vĩnh viễn.

 

Nguồn:

Tên truyện: Ups and Downs.

Tác giả: Jean De Bosschère.

Đăng trên: fairytalez.com/

Belgian Fairy Tales, Folk Tales and Fables.

 

Jean de Bosschère sinh ngày 5 tháng 7 năm 1878, là một nhà văn và họa sĩ người Bỉ. Mặc dù được biết đến với những cuốn tiểu thuyết dành cho người lớn gây tranh cãi, ông cũng đã viết và minh họa cho một bộ sưu tập các truyện của Bỉ, Beasts and Men: Folk Tales Collected in Flanders. Những truyện dân gian và truyện cổ tích kể những chuyện kỳ lạ về động vật và con người cho mọi lứa tuổi.


Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2021

Truyện cổ Philippine: TẠI SAO CHÓ VẨY ĐUÔI VÀ MÈO SỢ NƯỚC - Tác giả: Mabel Cook Cole

 


Truyện cổ Philippine

TẠI SAO CHÓ VẨY ĐUÔI VÀ MÈO SỢ NƯỚC

Tác giả: Mabel Cook Cole

 

 

Ở một thị trấn nọ, một người đàn ông giàu có từng sở hữu một con chó và một con mèo, cả hai đều rất hữu ích đối với ông. Chú chó đã phục vụ chủ trong nhiều năm và đã già đến mức rụng hết răng và không thể chiến đấu được nữa, nhưng nó là con vật dẫn đường tốt và đồng hành cùng chú mèo khỏe và tinh ranh.

 

Ông chủ có một cô con gái đang đi học ở một tu viện cách nhà không xa, và ông thường sai chó và mèo mang quà cho con gái.

 

Một ngày nọ, ông gọi những con vật trung thành và bảo chúng mang một chiếc nhẫn ma thuật cho con gái ông.

 

“Mầy khỏe và dũng cảm,” ông nói với con mèo “Mầy có thể mang chiếc nhẫn, nhưng phải cẩn thận để không làm rơi nó.”

 

Và với con chó, ông nói: "Mầy phải đi cùng với con mèo để hướng dẫn nó và giữ cho nó khỏi bị hại."

 

Chúng hứa sẽ cố gắng hết sức và bắt đầu đi. Tất cả đều tốt đẹp cho đến khi chúng đến một con sông. Vì không có cầu và không có thuyền, nên muốn băng qua sông thì phải bơi chứ không có cách gì khác.

 

“Hãy để tao mang chiếc nhẫn ma thuật,” con chó nói khi chúng chuẩn bị lao xuống nước.

 

"Ồ, không," con mèo trả lời, "chủ nhân đã giao nó cho tao mang."

 

“Nhưng mầy không bơi giỏi,” con chó lập luận. "Tao mạnh hơn mầy và có thể giữ nó tốt hơn mầy."

 

Nhưng con mèo không chịu từ bỏ chiếc nhẫn cho đến khi cuối cùng con chó dọa giết nó, nó miễn cưỡng đưa nhẩn cho chó.

 

Sông rộng và nước chảy xiết khiến chúng rất mệt, và ngay trước khi đến bờ đối diện, con chó đã đánh rơi chiếc nhẫn. Chúng đã tìm kiếm cẩn thận, nhưng không tìm thấy nó, và một lúc sau, chúng quay về để báo với chủ nhân về sự mất mát đau buồn. Tuy nhiên, ngay trước khi đến nhà, chú chó sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy và không bao giờ quay lại nữa.

 

Con mèo tiếp tục về nhà một mình, và khi người chủ nhìn thấy nó, liền gọi để biết lý do tại sao nó quay lại sớm như vậy và những gì đã xảy ra với người bạn đồng hành của nó. Mặc dù con mèo tội nghiệp sợ hãi, nhưng nó cũng giải thích rằng chiếc nhẫn đã bị mất và con chó đã chạy trốn như thế nào.

 

Khi nghe câu chuyện của mèo, người chủ rất tức giận, và truyền lệnh rằng tất cả người nhà của ông phải truy tìm con chó, và cắt đuôi nó để trừng phạt.

 

Ông ta cũng ra lệnh rằng tất cả những con chó trên thế gian phải tham gia vào cuộc tìm kiếm, và kể từ đó, khi một con chó gặp một con khác, nó hỏi: “Mầy có phải là con chó già đã đánh mất chiếc nhẫn ma thuật hay không? Nếu vậy, cái đuôi của mầy phải bị cắt bỏ.” Thế là ngay lập tức con chó nào cũng đều nhe răng và vẫy đuôi để chứng minh rằng mình không ngậm nhẩn và không phải là vật có tội.

 

Kể từ đó, loài mèo sợ nước và không bao giờ bơi qua sông nữa.

 

Nguồn:

Tên truyện: “Why Dogs Wag Their Tails”, fairytalez.com/,