Thứ Hai, 25 tháng 3, 2019

BÁC SĨ ĐÔNG Y Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ)



BÁC SĨ ĐÔNG Y
Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ)
Người dịch: Nguyễn Khắc Phước

Tháng Năm, 1875, đông đảo dân chúng nổi lên chống lại sự cai trị của người Anh. Đến tháng Bảy, 1875, sự kiện này mới xảy ra ở Sitapur, một thị xã nhỏ gần Lucknow.(1)
Người dân Sitapur vừa mới được tin quân đội Anh bị đánh bại và Bahadur Shah Zafar (2) là lãnh tụ mới của Ấn Độ ở Delhi. Trật tự mới được công bố. Khắp nơi quanh Sitapur, người dân tha thiết mong mỏi mà đến lúc đó vẫn chưa biết rõ ràng là gì.
Từ làng đến xã, tất cả người dân đều đóng vai người lính. Anh thợ may trở thành đại tá và đảm nhận nhiệm vụ của cấp tướng; những thân thể tráng kiện được trang bị súng lục, dao găm và băng đỏ; những công dân bình thường trở thành chiến binh, chỉ huy những tiểu đoàn quân tình nguyện ồn ào và chửi thề như lính tráng để tăng thêm vẻ quan trọng.
Chính việc được mang và sử dụng vũ khí đã khiến cho những người bấy lâu chỉ quen dùng cân và thước trở nên phấn khởi. Họ xử tử mấy con chó chạy lang thang để chứng tỏ ta đây biết bắn. Ai cũng tin mình được tuyển mộ để  đóng một vai vĩ đại trong quân đội.
        Cho đến lúc ấy, thị xã Sitapur vẫn chưa nhận tin tức đầy đủ từ quân đội và từ thủ đô Dehli. Tuy nhiên, khoảng một tháng nay, người dân bị kích động bởi sự kình địch giữa hai nhân vật quan trọng. Hạ sĩ Cảnh sát Sher Singh, một người nhỏ bé, đã già, vẫn trung thành với người Anh và Bác sĩ Kamta Prasad, một thầy thuốc dược thảo ở địa phương, một người có ảnh hưởng đáng kể và là nhà tổ chức lực lượng dân quân nông thôn có nhiệm vụ bảo vệ Ấn Độ.
Trong vòng hai tuần, ông ấy đã thuyết phục được sáu mươi ba người tình nguyện để bảo vệ đất nước – những người đàn ông đã có vợ, những người cha của gia đình, những nông dân cẩn trọng, những người buôn bán trong thị xã. Sáng nào họ cũng tập luyện trước nhà viên Hạ sĩ Cảnh sát.
Bất cứ khi nào viên Hạ sĩ xuất hiện, Tư lệnh Kamta Prasad, với mấy khẩu súng lục mang quanh mình, hãnh diện bước qua lại trước đoàn quân và ra lệnh họ hô to: “Vương quốc Ấn Độ muôn năm!”  Việc này khiến cho viên Hạ sĩ không chỉ bực mình mà còn cảm thấy trong đó có sự đe dọa, sự thách thức và có lẽ cả những hồi ức khó chịu về thay đổi lớn lao có thể xảy ra.
Sáng ngày 5 tháng 7, 1857, mặc đồng phục, súng lục trên bàn, Bác sĩ đang tiếp và cố vấn cho hai vợ chồng nông dân già. Người chồng bị đau bao tử đã hai năm kể cả chứng đau quặn nhưng đợi cho đến khi vợ ông cũng bị bệnh đó để họ cùng đi khám cho đỡ tốn.
Bác sĩ Kamta Prasad mở cửa, có vẻ ngạc nhiên, đột ngột vươn mình, hai tay đưa lên trời, tỏ vẻ tôn sùng một ai đó, lấy hết sức la lớn lên, khiến hai người nông dân ngạc nhiên.
“Vua Mô-gôn muôn năm! Đế quốc Mô-gôn muôn năm! Vua Mô-gôn muôn năm!”
Sau đó ông ngồi xuống ghế, có vẻ bớt xúc động.
Khi người nông dân trình bày rằng ông thường bắt đầu đau quặn thắt trong bao tử rồi buồn nôn, Bác sĩ nói: “Ông khờ quá, tôi mất thì giờ với mấy kẻ khờ như ông rồi. Đế Quốc Mô-gôn đã được tuyên bố! Người Anh đã bị đánh bại! Đất nước ta đã được giải phóng! Ông không biết sao?”  Rồi ông chạy ra cửa sổ kêu như rống: “Yashodra! Nhanh lên. Yashodra!”
Chị đầy tớ sợ hãi vội vã chạy vào. Ông ta nói nhanh và cà giựt: “Lấy giày …  súng… hộp đạn… và… dao găm ở trên bàn trong phòng ngủ của tôi. Nhanh lên!”
Bác nông dân bướng bỉnh lợi dụng phút im lặng lại bắt đầu rên rỉ: “Mỗi khi nó đau thì nặng lắm, quặn chịu không thấu.”
Bác sĩ cáu tiết la: “Im đi! Ông chỉ cần ngưng ăn ớt và gia vị thì sẽ hết đau thôi.”  Rồi đến gần người nông dân và nói như hét vào mặt ông ta: “Ông không hiểu chúng ta đang sống trong đất nước của người Hindu mới sao, đồ ngu!”
Nhưng rồi tình cảm nghề nghiệp đột ngột làm ông bình tĩnh lại, và ông tiễn vợ chồng ông nông dân ra cửa, nhắc lui nhắc tới: “Mai đến nhé, mai đến nhé; hôm nay tôi bận quá.”
Trong khi trang bị từ đầu đến chân, ông ra một loạt mệnh lệnh cho người đầy tớ gái: “Chạy đến nhà Trung úy Ram rồi đến nhà Hạ sĩ Mohommed và bảo họ đến đây ngay. Bảo Iqbal mang trống đến.” Và khi Yashodra  đi rồi, ông ngồi tập trung suy nghĩ và tìm cách đối phó với những khó khăn của tình huống.
Ba người đàn ông cùng đến. Họ mặc quần áo lao động. Nghĩ là họ sẽ mặc đồng phục nên tư lệnh của họ tỏ  ra ngạc nhiên.
“Các anh không biết gì, hử? Người Anh đã bị đánh bại rồi. Bahadur Shah Zafar là lãnh tụ mới  của chúng ta. Chế độ quân chủ đã được tuyên  bố. Trật tự mới đã được thiết lập. Vị trí của chúng ta đang khó xử."
Ông ấy trầm ngâm ít phút trước những khuôn mặt ngơ ngác của đám thuộc hạ rồi nói tiếp:
“Cần phải hành động. Không được chần chừ. Mọi thứ phải được quyết định nhanh chóng. Ram, anh đi tìm thầy tế lễ, nhờ ông rung chuông để tập họp dân chúng, tôi sẽ là người tiên phong. Mohommed, anh kêu gọi dân quân mang  theo vũ khí tập trung giữa làng.  Iqbal, anh mặc đồng phục ngay lập tức, nghĩa là, áo khoác  và mũ. Chúng ta sẽ cùng nhau đi chiếm làng  và gọi  Hạ sĩ Cảnh sát Sher Singh đến trao quyền cho tôi. Các anh hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu.”
 “Vậy thì hành động nhanh lên. Iqbal, tôi sẽ đi với anh đến nhà anh vì chúng ta cùng có chung nhiệm vụ.”
Năm phút sau, tư lệnh và thuộc cấp, vũ trang đến tận răng, có mặt tại trung tâm làng ngay vào lúc viên Hạ sĩ Cảnh sát nhỏ bé mang chiếc quần kaki ngắn rộng thùng thình và súng trên vai xuất hiện ở một đường phố khác, bước nhanh, theo sau là ba người bảo vệ mặc quần kaki ngắn và áo sơmi, mỗi người mang một cái gậy và một khẩu súng trên vai.
Trong khi Bác sĩ nhìn chòng chọc, gần như sửng sốt, bốn người đàn ông  bước vào nhà của Hạ sĩ Cảnh sát và kép cổng.
“Chúng ta bị cản trở,” Bác sĩ nói khẻ. “Cần phải đợi quân tiếp viện; không thể làm gì được trong mười lăm phút tới.”
Trung úy Ram xuất hiện. Anh ta nói: “Thầy tế lễ không tuân lệnh, đóng cửa đền và ở trong  đó với người phụ việc rồi.”
Lúc ấy, mấy người dân hoang mang thò đầu ra ngoài cửa sổ  hoặc đứng trên bậc thềm nhà họ, người ta nghe tiếng trống, và Iqbal đột ngột xuất hiện, giận dữ đánh ba tiếng một để kêu gọi vũ trang. Anh ta bước nhịp quân hành băng qua trung tâm làng  rồi biến mất trên đường dẫn ra đồng.
Tư lệnh rút kiếm, đi giữa hai ngôi nhà đã bị địch thủ đặt chướng ngại vật, rồi vung kiếm trên đầu, dùng hết sức của buồng phổi, hét lên: “Đế quốc Mô-gôn muôn năm! Đả đảo người Anh!” Rồi ông quay lại chỗ mấy sĩ quan của ông đang đứng.  Chủ hàng thịt, chủ quán trà và quán tạp hóa đẩy cửa chớp lên và đóng cửa hàng lại. Chỉ có tiệm bán vãi lẻ vẫn còn mở cửa.
Trong khi đó, từng nhóm nhỏ dân quân đến, mặc đồ khác nhau nhưng tất cả đều đội mũ, và cái mũ trở thành đồng phục cho toàn thể binh đoàn. Họ được trang bị gậy, dao và vài cây súng rỉ.  Trông họ giống như một phân đội  lính nhà nước.
Khi có khoảng ba chục người chung quanh, tư lệnh giải thích ngắn gọn về diễn biến tình hình.  Sau đó, quay sang chủ đề chính: “Chúng ta phải hành động ngay bây giờ.”
Trong khi dân chúng  tụ tập và bàn bạc với nhau về tình hình, Bác sĩ nhanh chóng định hình được kế hoạch chiến dịch.
“Trung úy Ram, anh tiến tới cửa sổ nhà của Hạ sĩ Cảnh sát và, dưới danh nghĩa chế độ quân chủ mới,  ra lệnh cho Sher Singh trao thị xã cho tôi.”
Nhưng viên Trung úy, vốn là một anh thợ nề, không chịu đi.
“Ông đúng là người xỏ lá. Định biến tôi thành mục tiêu chớ gì nữa! Mấy người trong kia bắn giỏi lắm, ông biết rồi chứ. Không, cảm ơn ông! Ông tự thi hành lệnh của ông đi!”
Tư lệnh đỏ mặt. Ông nói: “Tôi ra lệnh anh đi trên danh nghĩa đất nước vĩ đại của chúng ta.”
“Tôi không muốn bị thương hay bị giết mà không biết lý do,” Trung úy nói.
Những người thuộc quyền  đứng gần nghe được và cười. Một người nói to: “Đúng đó, Ram, chưa phải lúc.”  Bác sĩ làu bàu: “Lũ hèn nhát.” Rồi giao gươm và súng của ông cho một người lính, ông bước đều tiến lên, mắt chăm chăm nhìn vào những cửa sổ dường như đề phòng có khẩu súng hay đại bác nào đó đang nhắm vào ông.
Khi ông đến chỉ cách ngôi nhà ấy chừng vài bước, ba con khỉ từ trên cây nhảy xuống sân và giựt hai trái chuối từ tay hai bé gái vừa mới bóc ra định ăn. Vài người trong đám đông huơ tay, tìm cách xua mấy con khỉ, những người khác thì cười hoặc xem mấy con khỉ làm trò. Bác sĩ hầu như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi bầy khỉ bị đuổi đi rồi, bác sĩ hỏi chuyện gì đã xảy ra với vẻ ngạc  nhiên, và rồi gọi to:
“Hạ sĩ Cảnh sát Sher Singh?”
Một cửa sổ trên tầng một mở ra và Sher Singh xuất hiện.
Tư lệnh bắt đầu nói: "Này ông Hạ sĩ Cảnh sát, ông đã biết sự kiện vĩ đại đang thay đổi chính phủ. Phe ông đại diện không còn tồn tại. Phía tôi đại diện bây giờ đã lên nắm quyền. Vào trường hợp đột xuất và quyết định này, trên danh nghĩa của Vua Mô-gôn, tôi đến đây để yêu cầu ông trao vào tay tôi chính quyền mà lực lượng đang tháo chạy đã trao cho ông.”
Sher Singh trả lời: “Này Bác sĩ Kamta Singh, tôi là Hạ sĩ Cảnh sát Sitapur  và với tư cách là Hạ sĩ Cảnh sát Sitapur tôi vẫn sẽ ở đây cho đến khi có lệnh trên buộc tôi rời đi. Là Hạ sĩ Cảnh sát, tôi có trách nhiệm ở Sitapur và tôi vẫn cứ như vậy.” Và ông ta đóng cửa sổ.
Tư lệnh quay lại đoàn quân. Nhưng trước khi giải thích điều gì đó, ông nhìn Trung úy Ram từ đầu xuống chân rồi nói: “Anh là người hèn nhát, làm mất mặt quân đội. Tôi sẽ hạ cấp bậc của anh.”
Viên Trung úy trả lời: “Cứ  việc. Gì cũng được.”
Và ông đi vào nhóm dân sự đang nói chuyện thì thầm.
Thế rồi ông Bác sĩ chần chừ. Làm gì đây?  Tấn công? Lính của ông có tuân lệnh ông không?  Ông giải thích cặn kẽ với đám đông bàng quan đang phân vân; cho họ biết sự nguy hiểm của chính phủ dưới thời Hạ sĩ Cảnh sát; sự tận tâm phục vụ của ông, yêu cầu mọi người tuân lệnh, và rồi nhìn đám đông với vẻ không tin tưởng. Không thấy ai trả lời, ông quay lại đoàn quân và rút trong túi ra năm rupi và nói: “Này các bạn, hãy đi kiếm gì ăn. Chỉ rời khỏi đây từng nhóm mười người, không được bỏ đi hết khỏi nhà của Hạ sĩ Cảnh Sát nhé.”
Đang nói chuyện với ông thợ mộc, Trung úy Ram nghe lóm được chuyện trên. Ông ta cười kinh bỉ và nói: “Xin phép cho tôi được phát biểu. Nếu họ đi ra sẽ có cơ hội cho ông đi vào. Nếu không thì tôi không biết làm sao ông vào được trong đó.”
 Bác sĩ không trả lời và bỏ đi ăn trưa. Vào buổi chiều, ông chọn nhiều sĩ quan khắp nơi trong thị xã, có vẻ như biết một sự thay đổi đáng ngạc nhiên sắp diễn ra. Nhiều lần ông đi ngang nhà của Hạ sĩ cảnh sát nhưng không thấy có gì đáng ngờ.
 Chủ hàng thịt, hàng bánh kẹo, quán trả lại mở cửa, đứng trên bậc thềm và  tán chuyện với nhau. Nếu người Anh đã bại trận thì ắt phải có một đứa phản quốc ở đâu đây. Họ không biết tương lai ra sao.
Đêm đến. Khoảng 9 giờ, Bác sĩ  lặng lẽ quay lại và một mình đến nhà Hạ sĩ Cảnh sát, tin rằng đối thủ của ông đã bỏ đi. Và khi ông dùng rìu để mở một lối vào, ông nghe tiếng la to dõng dạc của người lính gác: “Ai đó?” Bác sĩ liền nhanh chóng rút lui.
Một ngày mới bắt đầu và tình hình không có gì thay đổi. Đội dân quân vũ trang chiếm trung tâm làng. Người dân đứng quanh chờ đợi xem người ta giải quyết ra sao. Nhiều dân làng bên cạnh cũng đến xem.  Cuối cùng, nhận thấy tiếng tăm của mình có thể bị đe dọa, Bác sĩ tìm cách giải quyết.
Một ý nghĩ làm ông khó chịu. Nếu tấn công, ông phải đi đầu; và nếu ông chết, tất cả xung đột sẽ chấm dứt, bởi vì Hạ sĩ Cảnh sát và ba người bảo vệ chỉ nhắm vào một mình ông mà thôi. Và họ nhắm đâu trúng đó! Trung úy Ram đã nhắc ông điều đó.
Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, quay sang Ram, ông nói: “Đi nhanh kiếm cho tôi một mãnh vãi trắng và một cây sào.”
Viên Trung úy vội vã ra đi. Bác sĩ dự định làm một băng khẩu hiệu chính trị, màu trắng, có lẽ để tạo cho Hạ sĩ Cảnh sát cơ hội để đầu hàng. 
Ram mang về một tấm vãi lụa và một cán chổi. Họ dùng dây buộc thành một cây cờ. Hai tay cầm cây cờ, Kamta Prasad tiến về phía nhà của Hạ sĩ Cảnh sát. Khi đến trước nhà, ông kêu to: “Hạ sĩ Cảnh sát Sher Singh!"
Cảnh cửa lớn lập tức mở ra, Sher Singh và ba người bảo vệ xuất hiện. Theo bản năng, Bác sĩ lùi lại. Rồi ông lịch sự chào địch thủ và nghẹn ngào xúc động nói: “Thưa ông, tôi đến đây để nói rằng sự rút lui lịch sự của ông là mối quan tâm của chúng tôi…”
Ông kia không chào và đáp rằng: “Thưa ông, tôi đang có ý định rút lui,  nhưng không phải vì sợ hay tuân lệnh cái chính phủ ghê tởm đã chiếm quyền.” Và nhấn mạnh từng tiếng một, ông tuyên bố: “Tôi không muốn có mặt ở đây để phục vụ Vua Mô-gôn dù chỉ một ngày. Thế thôi.”
Kamta Prasad ngạc nhiên và không trả lời. Sher Singh bước nhanh ra khỏi nhà, theo sau là ba người bảo vệ. Họ đi khuất phía bên kia góc phố. Thế rồi, đôi chút mất tinh thần, Bác sĩ quay lại đám đông. Khi đến gần họ, ông hô to: “Hoan hô! Hoan hô! Vua Mô-gôn chiến thắng!”
Nhưng không ai tỏ vẻ hưởng ứng. Bác sĩ cố gắng lần nữa: “Nhân dân được tự do. Các bạn được tự do và độc lập! Các bạn có hiểu không? Hãy hãnh diện lên nào!”
Những người dân làng thờ ơ nhìn ông với đôi mắt mơ hồ về chiến thắng.  Đến lượt mình, ông nhìn họ, bực bội vì vẻ hờ hững của họ, và tìm lời lẽ để tạo ấn tượng mạnh, truyền điện vào vùng quê yên tĩnh này để hoàn thành nhiệm vụ của mình.Cảm hứng chợt đến, ông quay sang Ram và nói: “Trung úy đi lấy cho tôi khung ảnh của Nữ Hoàng Anh ở trong nhà của Hạ sĩ Cảnh sát, mang nó và một cái ghế đến đây.”
Và chẳng bao lâu người này trở lại, cắp nách một tấm ảnh và tay trái mang một cái ghế bọc rơm chỗ ngồi.
Kamta Prasad cầm lấy cái ghế, đặt xuống đất, để tấm ảnh lên trên ghế, bước lui ít bước, và hô to: “Đả đảo bạo chúa! Đả đảo bạo chúa!”
Ông đợi tiếng vổ tay. Nhưng chẳng có tiếng nói hay âm thanh gì. Những người nông dân hoang mang giữ yên lặng.
Vẫn giữ mặt đối mặt với nhau như thế, khung ảnh của Nữ Hoàng Victoria trên ghế, Bác sĩ ở phía trước, cách khoảng ba bước. Tư lệnh bỗng nổi giận.
Phải làm gì đây? Phải có cái gì để lay chuyển những người này và mang lại chiến thắng quyết định.  Tay ông tình cờ chống mông và đụng vào nút bao súng dưới giây thắt lưng. Không cảm hứng, không lời nào được thốt ra. Thế là ông rút súng, tiến hai bước, nhắm và bắn vào Nữ Hoàng Anh. Khung ảnh vở tan nhưng chẳng có ảnh hưởng gì với đám đông. Rồi ông bắn phát thứ hai, phát thứ ba, rồi ông bắn liên tu đến hết đạn. Đám đông vẫn giữ nguyên, không cảm kích. Cáu tiết, ông lấy tay hất tung cái ghế, một chân giẫm lên khung ảnh vỡ, trong tư thế chiến thắng, ông hô to: “Tiêu diệt Nữ Hoàng và nước Anh!”
Vẫn không có sự nhiệt tình nào được thể hiện. Và khi khán giả còn trong trạng thái sững sờ ngạc nhiên, tư lệnh nói với dân quân: “Các anh về nhà đi.” Và ông bước nhanh về phiá nhà mình, vẻ như có ai đang đuổi theo.
Khi ông đến nhà, người giúp việc của ông cho ông biết có mấy người bệnh đang đợi ông trong phòng khám ba giờ rồi. Ông vội vã vào trong. Có hai bệnh nhân đau bao tử đã trở lại từ lúc sáng sớm, bướng bỉnh nhưng kiên nhẫn.
Ông già ngay lập tức bắt đầu khai bệnh: “Tối hôm qua đau không chịu được. Tôi cảm thấy sức khỏe suy sụp lắm rồi.”
Nguyễn Khắc Phước dịch.
*
(Nguồn: Bài đăng trên trang Truyện ngắn Ấn Độ của Anil Chandra, http://www.indianshortstories.in, tên truyện: The Ayurveda Doctor.)
*
Chú thích:
(1) Thuộc bang Uttar Pradesh hiện nay.
(2) Đế chế Mogul (tiếng Việt là Mô-gôn) có nguồn gốc Mông Cổ, cai trị một phần rộng lớn lãnh thổ Ấn Độ từ 1526 – 1858.  Bahadur Shah Zafar là vị vua cuối cùng nổi dậy chống lại sự cai trị của người Anh năm 1857 nhưng đã bị thất bại.


*


SƠ LƯỢC VỀ TÁC GIẢ:
Anil Chandra là một sinh viên khoa Hóa học nhưng lại đam mê viết truyện ngắn và nghiên cứu lịch sử.
Ông đã xuất bản được 7 tập truyện ngắn và là tác giả của 3 tập sách về lịch sử: Đại cương về Ấn Độ cổ đại, Đại cương về Trung hoa cổ đại, Đại cương về lịch sử và văn hóa Trung Hoa (1200 đến 1949).

Chandra  ủng hộ nhiều tổ chức từ thiện vô vị lợi. Hiện nay ông đang sống ở New Delhi, Ấn Độ.

LÚC ĐẸP NHẤT CỦA CON NGƯỜI - Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ).




LÚC ĐẸP NHẤT CỦA CON NGƯỜI

Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ).
Người dịch: Nguyễn Khắc Phước.
 
 Tôi có tật mau nước mắt. Có lần tôi đã sụt sùi khi vỡ Hồ Thiên Nga của trường múa ballet Kirov hạ màn. Tôi cũng thường nghẹn ngào nức nở mỗi khi xem phim về  lòng yêu nước hay sự hy sinh như khi Dilip Kumar chết trong phim “Thánh Tử Đạo”. Tôi hay xúc động khi thấy ai đó làm điều tốt.
Cách đây hai năm, vào một tối, khi tôi và vợ đang đi đến nhà bạn để dự tiệc ở
Dhobi Talao, Bombay. Trời lúc ấy đang mưa. Tôi thấy một chiếc ô-tô đang từ lề chạy ra. Ngay trước đầu nó, một chiếc khác đang đợi để lùi vào chỗ đổ xe. Nhưng ngay lập tức, một chiếc xe khác nữa xuất hiện từ phía sau và len vào chỗ anh ta muốn đổ. Thằng này dở trò bẩn thỉu đây, tôi nghĩ vậy.
Trong khi vợ tôi đang đi về hướng nhà bạn, tôi bước xuống đường để dạy cho thằng tài xế này một bài học. Hắn  kéo tấm lính xuống.
“Ê, chỗ đổ xe này của anh kia,” tôi nói và chỉ tay về phía anh tài xế đang giận dữ nhìn lui. Tôi nghĩ  mình đang đóng vai một hiệp sĩ  – và tôi nhớ lúc đó tôi tỏ ra khá căng thẳng.
“Ông kia, ông xía vô làm gì?” tay tài xế nói với tôi.
“Không,” tôi nói. “Ông không hiểu. Anh kia đang đợi để lùi vào chỗ này mà.”
Vụ việc nhanh chóng nóng lên cho đến khi hắn nhảy ra khỏi xe. Trời ơi, một thằng khổng lồ. Nó chụp tôi và kéo ngả ngữa lên mui xe nó như thể tôi là một con búp-bê què. Mưa rơi như cắn vào mặt tôi. Tôi liếc nhìn anh tài xế kia để cầu cứu nhưng hắn dọt mất.
Thằng khổng lồ đó dí nắm đấm vào mặt tôi và thách tôi đánh đi.
Sợ quá, tôi lò mò về cửa nhà bạn. Là cựu lực sĩ và là một thằng đàn ông, tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Thấy tôi run, vợ tôi và bạn bè hỏi chuyện gì.  Tôi chỉ đủ can đảm để nói  tôi đã cãi cọ về chỗ đổ xe. Họ nhạy cảm nên cho qua chuyện và không hỏi gì thêm.    
Tôi ngồi sững sờ. Có lẽ nửa giờ sau, chuông cửa reo. Tôi sợ đến phát lạnh. Vì lý do nào đó, tôi chắc chắn rằng thằng đô vật đó sẽ đến tìm tôi. Bà chủ định ra tiếp nhưng tôi đã ngăn bà ấy lại. Tôi cảm thấy mình có bổn phận phải tiếp nó. Tôi vừa đi xuống hành lang vừa sợ. Nhưng tôi biết tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Tôi mở cửa. Hắn đứng đó, cao lềnh khềnh.        
"Tôi quay lại để xin lỗi," hắn nói nhỏ nhẹ. "Khi tôi về đến nhà, tôi tự hỏi, tôi có quyền gì mà làm vậy? Tôi xấu hổ về bản thân mình. Tôi chỉ có thể nói hôm nay là một ngày tồi tệ đối với tôi. Mọi thứ đều trật lất. Tôi không còn là tôi nữa. Tôi hy vọng anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Tôi thường nhớ anh chàng cao lớn đó. Tôi nghĩ  anh ta phải cố gắng và cam đảm lắm mới quay lại xin lỗi tôi. Anh là một người tuyệt vời.
Và tôi nhớ rằng sau khi khép cửa, nước mắt tôi trào ra khi tôi đứng một mình trên hành lang.
Nguyễn Khắc Phước dịch.
      *
Nguồn: Tên truyện: Man at His Best; tác giả: Anil Chandra; đăng trên trang:
http://www.indianshortstories.in/

SƠ LƯỢC VỀ TÁC GIẢ:
Anil Chandra là một sinh viên khoa Hóa học nhưng lại đam mê viết truyện ngắn và nghiên cứu lịch sử.
Anh đã xuất bản được 7 tập truyện ngắn và là tác giả của 3 tập sách về lịch sử: Đại cương về Ấn Độ cổ đại, Đại cương về Trung hoa cổ đại, Đại cương về lịch sử và văn hóa Trung Hoa (1200 to 1949).
Chandra  ủng hộ nhiều tổ chức từ thiện vô vị lợi. Hiện nay anh đang sống ở New Delhi, Ấn Độ.

MỘT CHUYỆN TÌNH Truyện ngắn KHIN HNIN YU (Miến Điện)



KHIN HNIN YU
Khin Hnin Yu (1925 - 2003) là một trong những nhà văn nữ Miến Điện có ảnh hưởng nhất,  là người hai lần đoạt giải thưởng Văn học Quốc gia.  Những câu chuyện của bà kể về thực tế cuộc sống ở Miến Điện sau Thế chiến thứ hai.  Hơn 50 tiểu thuyết được xuất bản của bà đều liên quan đến các nữ anh hùng trẻ, những người phải đấu tranh cho sự sống còn của họ.
Hầu hết các tiểu thuyết của bà đều được chuyển thể thành phim nổi tiếng. Tiểu thuyết Pan Pan Lhwet Par (Vẫn còn đeo hoa) được chuyển thành bộ phim cùng tên vào năm 1963, rất thành công, chiếu hơn 25 tuần và trở thành bộ phim có doanh thu cao nhất trong lịch sử điện ảnh Miến Điện.
Khin Hnin Yu là em họ và thư ký riêng của cựu Thủ tướng Miến Điện U Nu  hơn 20 năm. Chồng bà là một Trung tá trong quân đội Miến Điện. Khin Hnin Yu theo học trường trung học Myoma ở Yangon.  Bà qua đời năm 2003 ở tuổi 78.
Tạp chí Non Nước giới thiệu truyện ngắn “Một chuyện tình” qua bản dịch của Nguyễn Khắc Phước.


MỘT CHUYỆN TÌNH
Truyện ngắn KHIN HNIN YU
(Miến Điện)
Người dịch: Nguyễn Khắc Phước

Cứ mỗi lần tôi hoặc Chit, vợ tôi, phải đi xa một mình, nàng thường quỳ trước mặt tôi, chắp hai tay cúi đầu ba lần (1) và nói: “Làm ơn cho phép em làm mọi thứ em muốn, và anh Ko, anh cũng vậy, cứ làm mọi thứ anh muốn.”  Trong thời gian đầu chúng tôi mới lấy nhau, tôi không biết ý nàng muốn nói gì, và chỉ trả lời: “Vâng, cưng ạ, em muốn làm gì cũng được.”
Gia đình kiểu cổ của nàng có những  tập tục truyền thống bảo thủ như người vợ không được gội đầu hay đi dự đám cưới khi chồng xa nhà. Vì lý do gì thì chỉ có trời biết. Có lẽ Chit cũng chẳng biết  điều mê tín này dựa vào đâu.
Sau một thời gian thì nàng giải thích: “Vì anh đi nhiều quá và không biết anh sẽ vắng nhà bao lâu. Vậy nếu em không gội đầu, tóc em sẽ thành một đám rối bù và nếu em không đi đám cưới, em sẽ mất hết bạn bè.”
Nàng nói đúng. Có khi tôi ở nhà một hoặc hai năm tròn nhưng có khi tôi vắng nhà một hoặc hai tháng trong năm. Rõ ràng có một lỗ hổng trong truyền thống gia đình của nàng, đó là, nếu trước khi chồng đi xa, người vợ yêu cầu chồng cho phép vợ gội đầu hoặc đi dự đám cưới thì nàng được phép làm vậy.  Chit thường nói “mọi thứ” thay vì nói rõ chi tiết đó là thứ gì.
 “Làm ơn cho phép em làm mọi thứ em muốn, và anh cũng vây, anh Ko, anh cứ làm mọi thứ anh muốn.”
“Đúng, đúng, cưng ạ, cứ làm mọi thứ… mọi thứ!” Tôi thường cười và đồng ý sau khi miễn lễ cho nàng khi nàng lạy tôi.
Tôi trở lại rừng Bắc bang Shan để nghiên cứu. Trong rừng sâu, tôi đợi thư của Chit. Ngồi đọc thư dưới cây đại thụ có phong lan nở rộ trên cành là điều vô cùng hạnh phúc. Không thú vị sao khi tưởng tượng mùi hoa là mùi của thân thể nàng?
Trong thư, thi thoảng nàng viết về tình hình đất nước và không khí chính trị. Đôi khi nàng viết về đời sống ở Yangon. Nàng thường viết về trái cây hoặc hoa trong mùa. Đôi khi nàng cũng lãng mạn viết rằng nàng nhớ tôi lắm. Bất cứ nàng viết gì, được đọc thư nàng là tôi khoái rồi.
Trong những giờ giải lao, tôi thường đi kiếm hoa phong lan cho nàng, vì vườn hoa  phong lan nhỏ của nàng đang sum suê.
Vào xuân, nàng gởi cho tôi một lá thư. Nằm gối đầu trên rễ cây, tôi mở ra đọc.

Anh Ko yêu dấu,
Vào thời gian này có lẽ anh đang sống giữa rừng lá đang rơi (2).  Mùa xuân hẵn đã mang lại vẻ tươi mát cho rừng. Có người từ Bộ Lâm Nghiệp đến báo rằng nhóm của anh sẽ trở về trước khi mùa mưa đến.  Thật ra chẳng có gì quan trọng nhưng em viết chỉ vì không thể không viết, em phải kể với anh… Chủ nhật tuần trước, bố của bạn Khin Maung Win của em qua đời, do đó em phải đi dự đám tang. Không có gì đặc biệt về đám tang, người ta mang quan tài đến nơi để an táng. Bạn em và em ở trong nhà dành cho người ta nghỉ ngơi (3). Trong khi xem lễ an táng, em liếc nhanh về phía em đã đỗ ô tô và thấy một người đàn ông đang nhìn chòng chọc vào em. Em sợ quá. Không có lý do gì để hắn nhìn em như thế. Em mặc đồ bình thường và để bày tỏ sự kính trọng, em đã mặc đồ đen (4), do đó, em trông giống như bà già (4).
Em sợ lắm, anh Ko ạ, nếu ma của nghĩa trang này đuổi theo em, em cũng không sợ như thế. Biết tại sao không, anh Ko? Em sợ bởi vì chính Tin Maung Maung đang nhìn em. Em nhanh chóng xin phép tang gia và ra về. Không có gì quan trọng, nhưng nếu em không kể với anh, em cảm thấy đang làm điều gì sai trái. Thế thôi, anh Ko nhé.
Chúc anh vui,
Chit

Đọc xong thư nàng, tôi cười to. Cô vợ bé nhỏ của tôi thi thoảng cứ om sòm về những chuyện bé tẹo. Tin Maung Maung từng là bạn trai của nàng hồi nàng còn đi học. Tôi chưa bao giờ gặp hắn ta. Tôi thường hát câu này để trêu nàng:
“Tình yêu ơi từ thời học sinh, trêu em, anh thường nói ta cưới thật nhanh…”
Mỗi lần tôi hát câu đó, nàng thường trề môi, khiến tôi bật cười. Tôi không biết ai bỏ ai, nhưng họ đã chia tay, và cũng nhờ vậy mà nàng trở thành vợ tôi, phải không nào?
Đôi khi nàng bộc bạch: “Em là phụ nữ nhưng em chưa bao giờ làm hại bất cứ ai (5).”
Tôi chưa bao giờ nghe nàng nói nàng và Tin Maung Maung gặp nhau sau khi chúng tôi lấy nhau.
Nàng thường nói: “Em sợ gặp lại hắn lắm, chẳng khác chi gặp ma hay kẻ giết người. Em không biết hắn có muốn gặp em ở kiếp sau của hắn không, nhưng em sợ em sẽ gặp hắn trong kiếp sau của em.”
Khin Hnin Yu
Nguyễn Khắc Phước dịch.
(Dịch từ bài Love Story đăng trên trang Things Myanmar, https://sites.google.com/site/thingsmyanmar/khin-hnin-yu-s-short-stories.
(1)     Cử chỉ của vợ, con, cháu để bày tỏ sự kính trọng khi tạm biệt chồng, cha mẹ, ông bà; trong một vài gia đình, cử chỉ này được thể hiện ngay cả trước khi đi ngủ.
(2)     Lá cây ở Miến Điện rơi vào mùa xuân.
(3)     Sảnh đường ở ngĩa trang, tu viện hay tổ hợp chùa dành cho người ta nghỉ ngơi hoặc ngủ.
(4)     Vào những năm 1950, phụ nữ thường mặc màu nhạt.
(5)     Có tục mê tín rằng phụ nữ gây rắc rối cho người khác.