BÀI KIỂM TRA KỲ LẠ
Ngày xưa, ở ngoại ô một thành phố lớn ở Nhật Bản có một ngôi
chùa cổ. Những cậu bé muốn học Phật pháp thường đến sống trong chùa từ khi còn
nhỏ và học với sư trụ trì chùa đó.
Một ngày nọ, sư trụ trì ngôi chùa nhỏ này quyết định dạy cho
các học trò nhỏ của mình một bài học. Ông tập hợp học trò quanh mình và nói,
"Các học trò thân mến của thầy, như các con thấy, thầy đang già đi và chậm
chạp, không còn đủ sức để phục vụ Phật sự
trong chùa như trước đây nữa. Thầy chưa dạy các trò phải làm việc để kiếm tiền,
và vì vậy thầy nghĩ đến một việc có thể ngăn trường chúng ta đóng cửa."Các
học mắt mở to ngạc nhiên..
"Thành phố gần chúng ta có rất nhiều những người giàu có
với ví tiền đầy ắp không biết làm gì cho hết . Thầy muốn các con vào thành phố
và theo chân những người giàu có khi họ đi qua những con phố đông đúc hoặc khi
họ đi xuống những con hẻm vắng vẻ. Khi không ai nhìn, và chỉ khi không ai nhìn,
các con phải lấy trộm ví của họ. Bằng cách đó, chúng ta sẽ có đủ tiền để duy
trì trường học của mình."
"Nhưng thưa Thầy," các cậu bé hoài nghi đồng thanh
lên tiếng: "Thầy đã dạy chúng con rằng
lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình đều là phạm tội."
"Vâng, quả thực là ta có dạy," vị sư già đáp.
"Ăn trộm thứ mình không thực sự cần
thiết là điều sai trái. Và hãy nhớ rằng, không được để ai nhìn thấy! Nếu ai có
thể nhìn thấy con, con không được ăn trộm! Các con hiểu không?"
Các cậu bé lo lắng nhìn từ người này sang người khác. Thầy
yêu quý của họ đã nổi điên hay sao? Đôi mắt ông ánh lên vẻ cương quyết chưa từng
thấy trước đây. "Vâng, thưa Thầy," học trò lí nhí đáp.
"Tốt," nhà sư nói. "Bây giờ bắt đầu đi, và nhớ
rằng không được để ai nhìn thấy!"
Các cậu bé đứng dậy và lặng lẽ bắt đầu ra khỏi chùa. Vị sư
già chậm rãi đứng dậy và nhìn họ đi.
Khi quay vào trong, ông thấy một học sinh vẫn đang đứng lặng
lẽ trong góc phòng. "Tại sao con không đi cùng các bạn khác?" ông hỏi
cậu bé. "Con không muốn giúp ta cứu chùa sao?"
“Con muốn chứ, thưa Thầy,” cậu bé nói khẽ. "Nhưng Thầy
nói rằng chúng con phải ăn cắp mà không bị nhìn thấy. Con biết rằng không có
nơi nào trên thế gian mà con không bị
nhìn thấy, vì con luôn nhìn thấy chính mình."
"Xuất sắc!" Thầy giáo kêu lên. "Đó chỉ là bài
học mà ta hy vọng các học trò của mình sẽ học được, nhưng con là người duy nhất
lĩnh hội được. Hãy chạy đi và biểu các bạn quay lại chùa trước khi chúng ta gặp
rắc rối."
Cậu bé chạy đi và tìm thấy những người bạn đang tụ tập nơi vừa
khuất tầm nhìn của ngôi chùa. Họ đang lo lắng bàn luận với nhau xem phải làm
gì. Khi các học trò quay trở lại, Sư phụ
nói với họ những lời cậu bé đã nói và tất cả học sinh đều hiểu bài học
(Dòng cuối tùy chọn: “Bất kể chúng ta làm gì, luôn có một phần
của bản thân đang lặng lẽ quan sát và biết
điều đó đúng hay sai và có thể hướng dẫn chúng ta nếu chúng ta lắng nghe.)
https://www.uua.org/re/tapestry/children/tales/stories