Nước Tề đời Vua Cảnh Công có một làng chuyên nuôi chó để săn
bắn. Họ rất yêu quý chó và có lần đã đánh một người lạ đến chết vì có ý định trộm
chó.
Một hôm Án Tử đang ngồi chơi ở quán ven đường thấy một nhóm
người đang hung hản đuổi đánh một người đên gần chết, hỏi ra thì người ấy có ý
định trộm chó. Thấy thế, An Tử vào can ngăn:
- Tên phạm này chưa biết rõ tội mà chịu chết thì vẫn tưởng
là oan, vậy để tôi kể rõ tội nó rồi đánh chết cũng chưa muộn.
- Dân làng nói: Phải.
Án Tử bèn kể tội rằng: Nhà ngươi có ba tội đáng chết. Chó là
vật nuôi và là tài sản của dân làng vậy trộm chó là tội đáng đánh chết. Trộm
không được chó để những người ăn thịt chó không có thịt ăn làm họ thất vọng
cũng đáng tội chết. Để dân làng này mang tiếng vì một con chó mà đánh chết một
mạng người, khiến cho dân làng khác, dân huyện khác, dân tỉnh khác, thậm chí
dân cả nước, đâu đâu cũng oán, người người đều khinh, không thèm kết bạn hay
giao dịch buôn bán với kẻ bất nhân, khiến cho thịt họ săn được không có người
mua, đời sống họ càng ngày càng khó khăn. Đó là ba tội dáng bị đánh chết. Bây
giờ hãy đánh nó đi.
Dân làng nói: Thôi tha cho nó! Kẻo rồi chúng ta mang tiếng bất
nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét