Tặng Ngô Hồng Trung
Thường khi chiều về mở cửa
Thường khi chiều về mở cửa
Hoa mắt vì giấy nợ đòi
Hôm nay đi về mở cửa
Được bạn biếu thơ đọc chơi
Thơ mày tứ, từ tuyệt quá
Nhẹ nhàng như tấm thảm bay
Bao la một lòng nhân ái
Đơn sơ một bát nước đầy
Mầy bỏ ngang nghề dạy học
Đêm về đốt đuốc làm thơ
Thả hồn về nơi xứ mộng
Lang thang theo mối tình mơ
Tao cột đời vào lũ trẻ
Đêm đêm chong mắt soạn bài
Ngày khờ khan đe đứa dại
Hoài công, phí cả cuộc đời
Ra đường cứ đi lầm lũi
Sợ rằng ai đó kêu thầy
Bạn rồng xa về họp mặt
Phận giun chui lỗ, buồn thay!
Nếu có phút nào rãnh rỗi
Cũng liều ngước mặt nhìn mây
Xót xa một thời ấp mộng
Tang bồng tung cánh đó đây
Thà làm đám mây tan tác
Cũng còn thấy được thế gian
Còn hơn ao tù đục nước
Rửa chân lũ vịt đàn ngan
Văn thơ tao thì ngoại đạo
Quá buồn rán được vài câu
Tự chửi mình sao hèn thế
Sống mòn trong kiếp không đầu
Thơ mầy đầy ắp kỷ niệm
Mát lành như một giòng sông
Cho tao bơi thuyền ngược nước
Về thăm nguồn cội tấm lòng.
NKP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét