Truyện cổ Poland (Ba-lan)
TRÁI TIM CỦA THỎ RỪNG
Tác giả: John Theophilus Naaké
Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo giữa sông Vistula có một
lâu đài lớn, có tường bao quanh. Ở mỗi góc là một ngọn tháp cao, trên đó có cắm
cờ, và có những lính canh khỏe mạnh canh giữ. Một cây cầu bằng da, được treo
trên dây xích, nối với hòn đảo đến bờ sông.
Trong lâu đài này có một hiệp sĩ giàu có và dũng cảm. Bất cứ
khi nào tiếng kèn vang lên qua cổng vào, đó là dấu hiệu chắc chắn rằng hiệp sĩ
đã chiến thắng trở về và mang theo chiến lợi phẩm quý giá bên mình.
Trong các ngục tối sâu và tối của lâu đài, nhiều tù nhân bị
giam giữ, những người này được dẫn ra ngoài hàng ngày để làm việc. Họ buộc phải
sửa chữa các bức tường, và đào bới trong vườn. Trong số đó có một bà lão và chồng
bà. Bà lão là một phù thủy, và bà quyết tâm trả thù cho chính mình vì những đau
khổ của họ mà hiệp sĩ đã gây ra; bà chỉ chờ cơ hội khi chàng ta một mình.
Một ngày nọ, chàng hiệp sĩ trở lại lâu đài như thường lệ; mệt
mỏi vì rang sức, chàng nằm xuống nghỉ ngơi trên bãi cỏ xanh, và nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ say. Mụ phù thủy, người đã theo dõi chàng ta, lặng lẽ đi ra từ
nơi ẩn náu, và rắc một ít hạt anh túc lên mắt hiếp sĩ để khiến chàng ngủ ngon
hơn. Sau đó, mụ dùng một cành cây dương đánh chàng vào bên ngực nơi trái tim của
chàng. Ngực của hiệp sĩ ngay lập tức được mở ra, và mụ phù thủy độc ác có thể
nhìn thấy trái tim dũng cảm của chàng đang lặng lẽ đập. Mụ phù thủy độc ác cười
khúc khích thích thú, và với những ngón tay xương xẩu và móng tay dài, mụ lấy
trái tim khéo léo đến nỗi chàng hiệp sĩ tội nghiệp không tỉnh giấc. Sau đó, mụ
đặt vào vị trí của nó trái tim của một con thỏ rừng, đóng chỗ ngực mở, ẩn mình
giữa những bụi cây rậm rạp, và hăm hở chờ đợi kết quả của sự gian ác của mình.
Trước khi chàng hiệp sĩ tỉnh hẳn, chàng bắt đầu cảm thấy
trái tim rụt rè của mình. Chàng hiệp sĩ, người đã từng không biết sợ hãi là gì,
giờ đây run rẩy và trằn trọc cơ thể trong giấc ngủ. Cuối cùng thì chàng cũng mở
mắt ra. Áo khoác của chàng trở nên quá nặng. Ngay khi thức dậy, chàng kinh
hoàng nghe thấy tiếng chó sủa. Trước đây chàng thích lắng nghe tiếng khóc của
chúng; bây giờ, khiếp sợ, chàng bỏ chạy như một con thỏ rừng nhút nhát. Khi chạy
trốn về phòng của mình, tiếng kêu lách cách của vũ khí và đinh thúc ngựa của
chính chàng làm chàng hoảng sợ đến mức chàng ném chúng đi; và, gần như kiệt sức
vì kinh hãi, chàng gục xuống giường.
Đây thường là lúc hiệp sĩ chỉ mơ về những trận chiến và chiến
lợi phẩm dồi dào; bây giờ chàng rên rỉ vì sợ hãi trong giấc ngủ của mình. Trước
tiếng chó sủa, hay tiếng kêu cứu của binh lính, những người canh giữ lâu đài
trên tháp cao, chàng run rẩy như một đứa trẻ, và gục mặt vào gối.
Sau một thời gian, kẻ thù của hiệp sĩ đã bao vây lâu đài của
anh ta. Các sĩ quan và binh sĩ chờ đợi người chỉ huy của họ, người đã từng dẫn
dắt họ ra trận và chiến thắng; nhưng họ đã chờ đợi trong vô vọng. Chàng ta, một
hiệp sĩ dũng cảm, khi nghe thấy tiếng lạch cạch của vũ khí, tiếng giẫm đạp của
ngựa và tiếng ồn ào của con người, đã chạy trốn lên chính đỉnh lâu đài của
mình, từ đó chàng có thể nhìn thấy vô số lực lượng của kẻ thù. Ở đó, chàng nhớ
lại những trận đánh trước đây của mình, những chiến công và vinh quang của tên
mình. Chàng khóc lóc thảm thiết, và gọi lớn:
-“Ôi, Chúa ơi! cho tôi can đảm! Cho tôi sức khỏe và sức mạnh!
Binh lính trung thành của tôi đang ở trong chiến trường, và tôi, thủ lĩnh của họ,
người đã từng ra trận với họ, bây giờ, than ôi! như một thiếu nữ rụt rè, nhìn
xuống họ từ bức tường lâu đài của tôi. Cho tôi một trái tim không sợ hãi! Cho
tôi sức mạnh để gánh đôi tay của tôi! Hãy khôi phục lại con người cũ của tôi,
và mang đến cho tôi chiến thắng!”
Những hồi ức về quá khứ đã đánh thức chàng như thể đang ở
trong một giấc mơ. Chàng vội vàng về phòng, mặc áo giáp, lên ngựa và phi nước đại
qua cổng. Những người lính gác đã hân hoan chào đón anh, và thổi kèn để thông
báo sự xuất hiện của chàng. Chàng vội vàng bước tiếp, nhưng nỗi sợ hãi đang hiện
hữu trong trái tim và tâm trí chàng. Khi đạo quân can đảm phá vở vòng vây của kẻ thù, vị tướng kinh hãi,
quay đầu ngựa, bay về thành. Dù được che chở sau những bức tường dày, nhưng nỗi
sợ hãi vẫn chưa rời bỏ chàng. Hiệp sĩ xuống ngựa, chạy vào hầm sâu nhất, và ở
đó, ngất đi, chờ đợi một cái chết chẳng vinh quang gì. Tuy nhiên, quân đội của
chàng đã chiến thắng, và tiếng kèn ở các tòa tháp đã hân hoan báo tin.
Những người lính của chàng rất ngạc nhiên về hành vi hèn
nhát của người lãnh đạo của họ. Họ tìm kiếm chàng trong một thời gian dài trong
vô vọng; cuối cùng họ tìm thấy chàng trong một căn hầm, dở sống dở chết vì sợ
hãi và tuyệt vọng.
Chàng hiệp sĩ bất hạnh không sống được bao lâu. Suốt cả mùa
đông, chàng gắng sưởi ấm chân tay run rẩy của mình trước ngọn lửa. Khi mùa xuân
đến, chàng mở cửa sổ để có thể hít thở bầu không khí trong lành một chút. Một
con nhạn xây tổ ở gần mái nhà, bay ngang qua, đã dùng cánh của nó đập vào đầu
chàng ta. Cú đánh định mệnh khiến chàng hiệp sĩ đáng thương ngã xuống như thể bị
sét đánh, và ngay sau đó đã chết.
Chàng đã khiến tất cả những thuộc hạ vô cùng thất vọng. Họ
không thể hiểu điều gì đã thay đổi hoàn toàn chủ nhân của họ. Một năm sau, khi
một số phù thủy bị thất bại và sắp chết chìm vì cố làm phép để tạnh mưa, một
trong số họ đã thú nhận rằng mụ phù thủy đã lấy trái tim của hiệp sĩ ra sao và
đã đặt trái tim của một con thỏ vào vị trí đó. Nhờ đó, thuộc hạ của chàng hiểu
rằng chàng hiệp sĩ can đảm của họ đã trở thành một kẻ hèn nhát như thế nào. Họ
cay đắng khóc cho số phận nghiệt ngã của chủ nhân, và, như một hình phạt, họ đốt
xác của mụ phù thủy độc ác trên nấm mồ của chàng.
&&&
Nguồn: https://fairytalez.com/
Polish Fairy Tales, Folk Tales and Fables