Tiệc đã đặt và hoa đã kết
Khách đầy nhà như tết
đông vui
Xập xình kèn nổi trống
chơi
Mừng cho con gái đẹp
đôi duyên lành
Người người chúc đôi
tình hạnh phúc
Mãi đến khi tóc mục
răng long
Sinh ra trai tráng anh
hùng
Gái thời hoa hậu lấy
ông đại giàu
Đời vô thường biết đâu
mà tính
Tâm con người ấm lạnh
sao toan
Tháng đầu có vẻ êm trơn
Tháng sau sinh chuyện dỗi
hờn, cãi nhau
Ở nhà mình được bao chiều
chuộng
Đến nhà người làm tướng
được sao?
Nếu quên chữ nhẫn buổi
đầu
Thì e rắc rối về sau
khó lường
Nhà chồng vốn có đường
có lối
Nay mình về phải hỏi mà
theo
Nếu không khác biệt
giàu nghèo
Cũng là tập quán lắm điều
khó xơi
Thêm một người cũng làm
đảo lộn
Cái nếp nhà đã vốn bình
yên
Nhà chồng dù vốn là hiền
Bỗng dưng thêm miệng
cũng phiền người ta
Chuyện bếp núc thành ra
phức tạp
Chén đũa dơ, nhà nhớp
ai lau
Mẹ chồng nói có nàng
dâu
Nàng dâu nói việc ấy
đâu của mình
Từ đó sinh lình xình lủng
củng
Bực mình rồi đá thúng đụng
nia
Người này đổ lỗi người
kia
Thành ra mâu thuẩn khó
bề giải phân
Toan tính chuyện bước
chân ra khỏi
Để bắt đầu một cõi sống
riêng
Chạy theo cơm áo gạo tiền
Vợ chồng cãi cọ liên
miên suốt tuần.
Và hạnh phúc chẳng buồn
đến viếng
Mà vỡ tan cứ liệng
ngoài sân
Nếu không nhịn nhún một
phần
Thì
đi cho khỏe, chẳng cần chờ lâu.
Cuộc đời vốn lo âu sầu
khổ
Nên luôn luôn phải cố
bình tâm
Sống vì người làm
phương châm
Hạnh phúc sẽ tự nảy mầm
xanh tươi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét