(Nghe lỏm câu chuyện của hai bác nhà thơ ở quán cà phê)
Nhà thơ A vừa dựng xe máy trước hiên nhà của nhà thơ B vừa nói:
- May có bác ở nhà. Gọi mấy cuộc mà bác không cẩm máy.
- Có việc chi mà chú cần gặp tui gấp rứa?
- Câu lạc bộ thơ Đường của huyện mình dự định ra mắt tuyển tập thơ mừng lễ lớn, không có bài của bác thì không được.
- Răng lại không được?
- Vì bác là nhà thơ nổi tiếng, năm ngoái bác có một bài đoạt đến ba giải của huyện, tỉnh và Unesco, được hơn chục tờ báo đăng, hàng trăm tờ báo mạng đăng lại. Thơ của bác là nấm linh chi trị bá bệnh còn thơ của em chỉ là rơm rạ, chỉ để cho bò nhai đỡ đói. Không có thơ của bác thì ai thèm đọc thơ em.
- Chú khiêm nhường quá. Mỗi ngày chú làm một bài, bất cứ đề tài chi chú cũng xuất khẩu thành thơ được, đăng lên Facebook, bạn đọc vô số kể, trong khi suốt năm ngoái tui chỉ làm duy nhất được một bài, cho dù có giải nhưng làm sao nổi tiếng bằng chú được.
- Thơ em lượng thì nhiều nhưng chất thì ít còn thơ bác thì ngược lại.
- Ngày xưa tui cũng có học quy luật hay phép biện chứng của lượng và chất chi đó nhưng hoàn toàn không hiểu chi hết, chữ thầy trả lại thầy. Mỗi ngày tui cũng làm một bài như chú, với lại hồi đó không có mạng nên không ai đọc, lâu lâu phô-tô một tập tặng bạn bè, không biết họ có đọc không. Nay nhờ có thằng bạn cùng lớp sản xuất tinh bột nghệ nano, nó giải thích cứ 60 gam bột nghệ tinh chế được 2 gam nano curcumin, tui mới nghĩ đến câu “quý hồ tinh bất quý hồ đa”, rồi liên hệ đến việc làm thơ và quyết định mỗi năm mình chỉ cần làm một bài thôi, nếu không hay thì cũng không dở.
- Em nghĩ mình viết nhiều để quen tay, một lúc nào đó sẽ thành thạo, không cần kiểm tra cũng không bị lỗi về niêm luật.
- Cách đó cũng hay, dành cho người mới bắt đầu. Theo tui bằng đại học thua bằng tiến sĩ không phải vì cấp học mà vì bằng đại học gồm nhiều học phần hay tín chỉ còn bằng tiến sĩ thì người nghiên cứu sinh không những phải có kiến thức uyên bác và làm chủ kiến thức về một đề tài khoa học mà còn phải mở rộng hay phát triển thêm tri thức về đề tài đó. Cũng như tui ngày xưa, chú làm nhiều quá nên không sâu. Hồi nãy chú nói thơ chú là rơm còn thơ tui là nấm linh chi. Để có nấm rơm chỉ mất khoảng 12 ngày nhưng nấm linh chi phải mất khoảng 75 ngày. Chú nói có gọi mấy cuộc nhưng tui không bắt máy vì kể từ hôm nay tui không dùng điện thoại nữa
- Răng rứa bác? Không có bác đọc thơ thì cà phê tụi em uống cũng mất ngon, coi chừng rã đám hết.
- Năm kia tui chưa có điện thoại, sáng một mình đi dạo bờ sông, nghĩ về bài thơ của mình, chiều đi dạo công viên cũng nghĩ về bài thơ đó, nhờ rứa tui mới có bài thơ đoạt giải. Còn suốt năm ngoái, sau khi được giải, tui được mời đi hội thơ này, câu lạc bộ nọ, nhóm này tổ chức giao lưu, nhóm thơ kia ra mắt tập thơ, không có mấy ngày được nghỉ, vậy thì giờ đâu mà làm thơ? Cho nên chú hỏi thơ thì tui không có. Hẹn chú một năm nữa. Kể từ hôm nay tui dành thì giờ để trồng nấm linh chi.
Nguyễn Khắc Phước
Tháng 4/2016