Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2025

TRUYỆN THẦN THOẠI VỀ GIÁNG SINH Ở STRASBURG


 

TRUYỆN THẦN THOẠI VỀ GIÁNG SINH Ở STRASBURG

Một câu chuyện dân gian Đức
Tác giả: J. Stirling Coyne

 

CHUYỆN TÌNH CỦA BÁ TƯỚC VÀ NÀNG TIÊN

 

Ngày xưa, gần thành phố cổ Strasburg bên dòng sông Rhine, có một bá tước trẻ tuổi và khôi ngô tên là Otto. Năm tháng trôi qua, ông vẫn sống độc thân, chưa từng để mắt đến những thiếu nữ xinh đẹp trong vùng. Vì lẽ đó, người ta gọi ông là “Trái Tim Sắt Đá.”

Vào một đêm Giáng Sinh, Bá tước Otto quyết định tổ chức một cuộc săn lớn trong khu rừng quanh lâu đài của mình. Ông cùng khách khứa và đoàn tùy tùng lên đường, tham gia vào cuộc săn ngày càng hăng hái. Cuộc săn đưa họ qua những lùm cây rậm rạp và những khu rừng hoang vu, đến nỗi cuối cùng Bá tước Otto lạc khỏi đoàn.

Ông tiếp tục cưỡi ngựa một mình cho đến khi đến một dòng suối trong vắt sủi bọt, được người dân xung quanh gọi là “Giếng Tiên.” Tại đây, Bá tước Otto xuống ngựa, cúi mình xuống dòng suối và rửa tay trong làn nước trong veo. Lạ thay, dù tiết trời giá rét, nước ở đây lại ấm áp và dịu dàng. Một luồng ấm áp vui tươi lan tỏa khắp người ông. Khi ông nhúng tay sâu hơn, ông cảm nhận bàn tay phải của mình như bị một bàn tay khác, nhỏ nhắn và mềm mại, nắm lấy. Bàn tay đó khẽ tuột chiếc nhẫn vàng mà ông luôn đeo trên tay. Và khi rút tay lên, chiếc nhẫn đã biến mất.

Quá kinh ngạc trước sự việc kỳ bí này, Bá tước Otto lên ngựa trở về lâu đài, quyết tâm sáng hôm sau sẽ sai gia nhân hút cạn nước Giếng Tiên.

Ông trở về phòng mình, nằm dài trên giường mà không thay đồ, cố gắng ngủ nhưng không sao yên giấc vì chuyện kỳ lạ vừa xảy ra.

Bỗng ông nghe thấy tiếng chó canh sủa dữ dội ngoài sân, tiếp theo là âm thanh của cây cầu kéo kêu cót két như thể đang được hạ xuống. Rồi ông nghe thấy tiếng chân nhỏ chạy trên cầu thang đá, và tiếp đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng trong căn phòng bên cạnh phòng mình.

Bá tước Otto bật dậy, và ngay khi ông làm vậy, một khúc nhạc mê hoặc vang lên. Cánh cửa phòng ông bật mở. Chạy sang phòng bên, ông thấy vô số sinh vật thần tiên nhỏ nhắn mặc trang phục rực rỡ lấp lánh. Họ không để ý đến ông mà bắt đầu khiêu vũ, cười nói và ca hát theo tiếng nhạc huyền diệu.

Giữa phòng là một cây thông Giáng Sinh lộng lẫy, cây đầu tiên từng xuất hiện ở vùng này. Thay vì đồ chơi và nến, trên các cành cây được thắp sáng treo đầy những ngôi sao kim cương, chuỗi ngọc trai, vòng tay vàng nạm đá quý, trâm cài đính hồng ngọc và ngọc bích, dây lưng lụa thêu ngọc trai phương Đông, và những con dao găm được bọc vàng, gắn đầy đá quý quý hiếm. Cây thông rực rỡ, lấp lánh và tỏa sáng dưới ánh đèn.

Bá tước Otto đứng lặng người trước cảnh tượng kỳ diệu, thì đột nhiên, các tiên nữ ngừng nhảy múa và dạt ra, nhường chỗ cho một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bước đến gần ông.

Nàng đội trên mái tóc đen huyền một chiếc vương miện vàng nạm ngọc. Tóc nàng xõa dài trên chiếc áo lụa hồng và nhung trắng. Nàng đưa đôi bàn tay trắng nhỏ nhắn về phía bá tước và cất giọng ngọt ngào quyến rũ:

“Thưa Bá tước Otto,” nàng nói, “ta đến để đáp lại lời mời Giáng Sinh của ngài. Ta là Ernestine, Nữ hoàng của các Tiên. Ta mang đến thứ mà ngài đã đánh mất ở Giếng Tiên.”

Nói rồi, nàng lấy ra từ ngực áo một chiếc hộp vàng nạm kim cương và đặt vào tay ông. Ông mở hộp ra đầy háo hức và thấy chiếc nhẫn vàng của mình bên trong.

Choáng ngợp bởi sự kỳ diệu, Bá tước Otto kéo nàng tiên Ernestine vào lòng, và nàng, nắm lấy tay ông, dẫn ông hòa vào vũ điệu huyền bí. Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, và đoàn tiên nữ xoay tròn quanh họ rồi dần tan biến vào làn sương đa màu sắc, để lại bá tước và vị khách xinh đẹp một mình.

Quên đi sự lạnh lùng trước đây với các thiếu nữ trong vùng, Bá tước quỳ xuống và cầu xin nàng tiên làm vợ mình. Cuối cùng, nàng đồng ý với điều kiện ông không bao giờ được nhắc đến từ “chết” trước mặt nàng.

Ngày hôm sau, lễ cưới giữa Bá tước Otto và nữ hoàng tiên Ernestine được tổ chức linh đình, và họ sống hạnh phúc nhiều năm.

Nhưng một ngày nọ, khi bá tước và vợ tiên đang chuẩn bị đi săn trong rừng, nàng tiên Ernestine chậm trễ xuất hiện. Quá bực bội, bá tước thốt lên:

“Nàng làm chúng ta chờ lâu đến mức tưởng rằng  đi  liên lạc vói tử thần!”

Vừa nghe từ cấm kỵ, nàng tiên hét lên một tiếng đau đớn rồi biến mất. Bá tước Otto, chìm trong đau khổ và hối hận, lục tung cả lâu đài và Giếng Tiên, nhưng không bao giờ tìm lại được nàng. Dấu vết duy nhất còn lại của nàng là dấu tay nhỏ nhắn hằn sâu trên vòm đá của cổng lâu đài.

Nhiều năm trôi qua, nàng tiên Ernestine không trở lại. Mỗi đêm Giáng Sinh, bá tước đều dựng cây thông sáng đèn trong căn phòng mà ông đã gặp nàng lần đầu, mong nàng sẽ quay về, nhưng vô ích.

Thời gian trôi, bá tước qua đời. Lâu đài trở nên hoang tàn. Nhưng đến ngày nay, trên vòm đá của cánh cổng vẫn còn in dấu bàn tay nhỏ nhắn, minh chứng cho nguồn gốc của cây thông Giáng Sinh, theo lời kể của người dân Strasburg.

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2025

Truyện cổ tích dành cho thiếu nhi: MÓN QUÀ NĂM MỚI CỦA NÀNG TIÊN

 



MÓN QUÀ NĂM MỚI CỦA NÀNG TIÊN

 

Vào một ngày cuối năm, hai cậu bé đang chơi đùa thì bỗng nhiên một Nàng Tiên xuất hiện trước mặt họ và nói:
"Ta được cử đến để tặng các con món quà Năm Mới."

Nàng đưa cho mỗi đứa một gói quà, và trong chớp mắt, nàng biến mất.

Ca và Phi mở gói quà ra và thấy bên trong là hai cuốn sách tuyệt đẹp, với những trang giấy trắng tinh khiết như tuyết mới rơi.

Một năm sắp trôi qua, và Nàng Tiên lại đến gặp hai cậu bé.
"Ta mang đến cho mỗi con một cuốn sách khác," nàng nói, "và ta sẽ mang những cuốn đầu tiên trả lại cho Ngài Thời Gian, người đã gửi chúng cho các con."

"Con có thể giữ lại cuốn của mình thêm một chút nữa không?" Phi hỏi. "Gần đây con hầu như không nghĩ đến nó. Con muốn vẽ gì đó lên trang cuối đang mở."

"Không," Nàng Tiên nói; "Ta phải lấy nó y như ."

"Con ước gì có thể xem qua cuốn của mình chỉ một lần," Ca nói, "Con chỉ được nhìn một trang một lần, vì khi lật qua trang khác, nó dính chặt lại, và con không bao giờ có thể mở cuốn sách ở nhiều trang khác nhau trong cùng một ngày."

"Con sẽ được nhìn cuốn sách của mình," Nàng Tiên nói, "và Phi cũng thế." Và nàng thắp sáng cho họ hai chiếc đèn bạc nhỏ, nhờ ánh sáng ấy, họ thấy được các trang sách khi nàng lật qua.

Hai cậu bé kinh ngạc nhìn. Có thể nào đây là những cuốn sách đẹp nàng đã trao cho họ một năm trước? Những trang giấy trắng tinh, đẹp đẽ như tuyết mới rơi đâu rồi? Có một trang đầy những vết đen xấu xí và vết cào; trong khi ngay trang kế tiếp lại là một bức tranh nhỏ xinh xắn. Một số trang được trang trí bằng vàng bạc và những màu sắc rực rỡ, một số khác là những bông hoa tuyệt đẹp, và những trang khác nữa là một cầu vồng mềm mại, rực rỡ nhất. Thế nhưng ngay cả trên những trang đẹp nhất cũng có những vết mực và vết xước xấu xí.

Cuối cùng, Ca và Phi ngước lên nhìn Nàng Tiên.

"Ai đã làm điều này?" họ hỏi. "Mỗi trang giấy đều trắng tinh và đẹp đẽ khi chúng con mở ra; vậy mà giờ đây không còn chỗ trống nào trong cả cuốn sách!"

"Ta có thể giải thích một vài bức tranh cho các con không?" Nàng Tiên mỉm cười với hai cậu bé. "Nhìn này, Phi, chùm hoa hồng nở rộ trên trang này khi con nhường đồ chơi cho em bé; và con chim xinh đẹp này, trông như đang hót hết sức mình, sẽ không có trên trang này nếu con không cố gắng vui vẻ và thân thiện vào hôm đó, thay vì cãi nhau."

"Nhưng tại sao lại có vết mực này?" Phi hỏi.

Nàng Tiên buồn bã nói; "Vết mực đó đã xuất hiện khi con nói dối một ngày nọ, và đây là khi con không nghe lời mẹ. Tất cả những vết mực và vết cào xấu xí trong sách của các con đều xuất hiện khi các con không ngoan. Còn những điều xinh đẹp trong sách của các con hiện ra trên trang khi các con ngoan."

"Ôi, giá mà chúng con có thể giữ lại những cuốn sách đó!" Ca và Phi nói.

"Không thể được," Nàng Tiên nói. "Nhìn xem! Chúng đã được ghi tên số năm nay và giờ phải trả lại vào tủ sách của Ngài Thời Gian, nhưng ta đã mang cho mỗi con một cuốn mới. Có lẽ các con có thể làm chúng đẹp hơn những cuốn trước."

Nói rồi, nàng biến mất, và hai cậu bé ở lại, mỗi người cầm một cuốn sách mới mở ở trang đầu tiên.

Và trên bìa cuốn sách này có ghi những chữ mạ vàng: "Chúc Mừng Năm Mới."

 

***

Nguồn: http://faeriefae.50megs.com/the_fairys_new_year_gift.htm.

Hình minh họa của ChatGPT.

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

Truyện cổ Brazil: TẠI SAO KHỈ VẪN CÒN CÓ ĐUÔI




Truyện cổ Brazil

TẠI SAO KHỈ VẪN CÒN CÓ ĐUÔI

 

Ngày xửa ngày xưa, khỉ và thỏ lập một giao ước. Khỉ phải giết hết bướm và thỏ phải giết hết rắn.

Một ngày nọ, thỏ đang ngủ trưa thì khỉ đi ngang qua. Khỉ nảy ra ý muốn chơi khăm thỏ nên đã kéo tai thỏ, giả vờ rằng mình tưởng đó là bướm. Thỏ thức dậy rất tức giận khỉ và nó đã lên kế hoạch trả thù khỉ.

Thỏ và trút là đôi bạn rất tốt. Trút là loài rất khỏe, vì vậy   thỏ đã nhờ giúp đỡ.

Một ngày nọ, thỏ bắt gặp khỉ đang ngủ trưa sau một thời gian theo dõi và chờ đợi rất lâu. Thỏ gọi trút ngay lập tức và cùng nhau lăn một hòn đá lớn đè đuôi khỉ. Khỉ giật mình thức dậy, kéo mạnh để lấy đuôi ra khỏi tảng đá đến nỗi đuôi nó gãy mất. Mèo, lúc đó không có đuôi, đã nhìn thấy cái đuôi và cuổm nó chạy mất. Khỉ rất tức giận thỏ. "Ồ, chúng tôi nghĩ đó chỉ là một con rắn", Thỏ nói. "Khi bạn kéo tai tôi, bạn nghĩ chúng là bướm".

Lý do đó không giúp khỉ cảm thấy dễ chịu hơn. Làm sao nó có thể sống mà không có đuôi! Làm sao nó có thể leo trèo mà không có đuôi! Khỉ chỉ muốn có lại đuôi nên nó lập tức lên đường đi tìm mèo.

Cuối cùng nó tìm thấy mèo và nói, "Ôi, em mèo tốt bụng, làm ơn trả lại đuôi cho tôi".

"Tôi sẽ cho bạn", mèo trả lời, "nếu bạn lấy cho tôi một ít sữa".

"Tôi lấy sữa ở đâu?" khỉ hỏi.

"Đi hỏi bò đễ xin một ít", mèo trả lời.

Khỉ đến bên bò và nói, “Ôi, anh bò tốt bụng, làm ơn cho tôi ít sữa để tôi cho mèo uống, rồi mèo sẽ trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho anh sữa,” bò trả lời, “nếu anh lấy cho tôi ít cỏ.”

“Tôi lấy cỏ ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi người nông dân,” bò trả lời.

Khỉ đến bên người nông dân và nói, “Ôi, bác nông dân tốt bụng, làm ơn cho tôi ít cỏ để tôi có thể lấy cỏ cho bò ăn, rồi bò sẽ cho tôi ít sữa, rồi tôi sẽ cho mèo uống, rồi mèo sẽ trả lại đuôi cho tôi.”

Người nông dân nói, “Tôi sẽ cho anh ít cỏ nếu anh cho tôi một ít mưa.”

“Tôi lấy mưa ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi những đám mây,” người nông dân trả lời.

Khỉ đi tìm những đám mây và nói, “Ôi, những chị mây tốt bụng, hãy cho tôi một ít mưa để tôi có thể tặng mưa cho người nông dân để người nông dân cho tôi một ít cỏ để tôi tặng cỏ cho bò để bò cho tôi một ít sữa để tôi tặng sữa cho mèo để mèo trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho bạn một ít mưa,” những đám mây trả lời, “nếu bạn cho tôi một ít sương mù.”

“Tôi lấy sương mù ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi hỏi những con sông,” những đám mây trả lời.

Con khỉ đi đến dòng sông và nói, “Ôi, chị sông tốt bụng, hãy cho tôi một ít sương mù để tôi có thể tặng sương mù cho mây để mây sẽ tặng một ít mưa để tôi tặng mưa cho người nông dân để người nông dân cho tôi một ít cỏ để tôi tặng bò để bò cho tôi một ít sữa để tôi tặng sữa cho mèo để mèo trả lại đuôi cho tôi.”

“Tôi sẽ cho bạn sương mù,” sông trả lời, “nếu bạn tìm được một dòng suối mới để nuôi tôi.”

“Tôi sẽ tìm thấy một dòng suối ở đâu?” khỉ hỏi.

“Hãy đi tìm suối giữa những tảng đá trên sườn đồi,” sông trả lời.

Sau đó, khỉ trèo lên sườn đồi và tìm giữa những tảng đá cho đến khi cuối cùng nó tìm thấy một dòng suối nhỏ để nuôi sông. Nó mang dòng suối đến dòng sông và dòng sông cho nó sương mù. Nó mang sương mù đến những đám mây và những đám mây cho nó mưa. Nó mang mưa đến cho người nông dân và người nông dân cho nó cỏ. Nó mang cỏ đến cho con bò và bò cho nó sữa. Nó mang sữa đến cho mèo và mèo trả lại cho nó cái đuôi.

Khỉ rất vui mừng khi lại có đuôi đến nỗi nó nhảy múa hát ca vì vui sướng. Kể từ thời điểm đó, khỉ rất cẩn thận để bảo vệ cái đuôi của mình, nhờ vậy, cho đến bây giờ khỉ vẫn còn có đuôi.  

 

Nguồn:

Why the Monkey Still Has a Tail

Elsie Spicer Eells, fairytalez.com/, January 22, 2015 

Tranh minh họa của GhatGPT

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2025

Truyện cổ Brazil: LÝ DO HỔ VÀ HƯƠU SỢ NHAU




Truyện cổ Brazil

LÝ DO HỔ VÀ HƯƠU SỢ NHAU

 

    Ngày xửa ngày xưa, trong rừng nọ có một con hươu đực to lớn đẹp trai sở hữu cặp sừng phân nhiều nhánh. Một ngày nọ, hươu tự bảo: “Ta mệt mỏi vì không có nhà cho riêng mình nên cứ sống rày đây mai đó. Ta sẽ xây cho ta một ngôi nhà." Hươu tìm trên mọi ngọn đồi, trong mọi thung lũng, bên dòng suối và dưới mọi tán cây để tìm một nơi thích hợp. Cuối cùng, nó tìm dược một nơi vừa phải: Không quá cao, cũng không quá thấp, không quá gần suối và không quá xa suối, không dưới tán cây quá rậm rạp và không ở nơi  nắng gắt. “Ta sẽ xây nhà ở đây,”  nó nói, và bắt đầu dọn chỗ ngay lập tức. Hươu làm việc cả ngày và không đi  đâu cho đến tối. 

    Vào thời gian ấy, tại chính khu rừng đó có một con hổ to lớn đẹp trai, với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt sáng quắc, vẻ độc ác. Một ngày nọ, hổ tự bảo: “Ta mệt mỏi vì không có nhà của riêng mình, đành phải sống quanh quẩn ở bất cứ đâu! Ta sẽ xây cho  chính ta một ngôi nhà." Thế là hổ bắt đầu tìm kiếm một nơi để dựng ngôi nhà của mình. Hổ kiếm trên mọi ngọn đồi, trong mọi thung lũng, bên dòng suối và dưới mọi tán cây. Cuối cùng, hắn tìm thấy một nơi vừa phải. Không quá cao cũng không quá thấp, không quá gần và không quá xa một con suối, không dưới tán cây quá rậm rạp và cũng không xa những tán cây để phải ở ngoài nắng gắt. Hổ tự nhủ: “Ta sẽ xây nhà ở đây. Nơi này đã sẵn sàng cho ta vì ở đây không có nhiều bụi rậm." Hắn bắt đầu ngay lập tức và hoàn thành việc dọn dẹp nơi này sau một dêm. Đến khi trời sáng, hắn bỏ đi.  

    Vào ban ngày, hươu trở lại tiếp tục công việc cho ngôi nhà mới của mình. “Hừm,” nó nói khi nhìn vào bãi đất trống. “Ai đó đã giúp ta. Nơi này đã được giải phóng mặt bằng và sẵn sàng để ta xây dựng nền móng.” 

    Hươu bắt đầu ngay lập tức và làm việc cả ngày. Đến tối, khi đặt nền xong, nó bỏ di. 

    Vào ban đêm, hổ đến làm việc tại ngôi nhà mới của hắn. “Hừm,” hắn nói khi nhìn vào nền nhà. “Ai đó đã giúp ta. Nền móng của ngôi nhà đã được đặt xong.” Hổ bắt đầu làm việc và xây dựng các vách tường của ngôi nhà. Hắn làm việc cả đêm và bỏ đi lúc rạng sáng, để lại ngôi nhà với các vách tường đã hoàn thiện. Có một cửa lớn và một cửa sổ nhỏ ngộ nghĩnh ở bên cạnh. 

    Vào rạng sáng, hươu trở lại làm việc nhà của mình. Khi nhìn thấy các vách tường, nó dụi mắt vì nghĩ rằng mình đang mơ. Các mặt của ngôi nhà được hoàn thiện với một cửa lớn và một cửa sổ nhỏ ngộ nghĩnh. “Chắc chắn có ai đó đã giúp ta,” nó tự nói và bắt đầu làm việc để lợp mái nhà. Hươu làm việc quần quật cả ngày và đến khi mặt trời lặn, căn nhà lợp xong bằng cỏ khô. “Ta có thể ngủ trong nhà riêng của mình đêm nay,” nó nói, và sau đó, dọn giường trong góc và chẳng mấy chốc đã ngủ say. 

    Đến tối, hổ trở lại làm việc ở ngôi nhà mới của mình. Khi nhìn thấy nhà, hắn dụi mắt vì nghĩ rằng mình đang mơ. Căn nhà đã được lợp bằng cỏ khô. 

    “Chắc chắn có ai đó đã giúp ta,” hổ tự bảo khi bước vào cửa. Cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy khi bước vào cửa là một con hươu sừng to đang ngủ say trên giường trong góc. "Mầy là ai và đang làm gì trong nhà của tao?" hắn xổ giọng trầm nhất của mình. 

    Hươu giật mình thức dậy. "Mầy là ai và đang làm gì trong nhà của tao?" hươu đực nói bằng giọng trầm nhất của mình. 

    “Đây không phải là nhà của mày. Đây là của tao. Tao đã tự mình xây dựng nó,” hổ nói. 

    “Đây là nhà của tao,” hươu nói. "Tao đã tự mình xây dựng nó." 

    “Tao đã phát quang và dọn dẹp khu đất,” hổ nói, “Tao xây tường các bên và làm cửa ra vào và cửa sổ.” 

    “Tao đã bắt đầu dọn dẹp khi đất còn hoang,” hươu nói. "Tao đặt nền móng và lợp mái nhà bằng cỏ khô." 

    Hươu đực và hổ cãi nhau suốt đêm, không ai chịu thua ai. Vào lúc bình minh, chúng quyết định rằng chúng sẽ sống cùng nhau ở đó. 

    Đêm hôm sau, hổ nói với hươu đực, “Tao sẽ đi săn. Mầy lấy nước và chuẩn bị sẵn củi để đốt lửa. Tao đói lắm khi trở về.” 

    Hươu đực đã chuẩn bị sẵn củi và nước.  Gần tối,  hổ quay lại. Hắn mang về nhà cho bữa tối xác một con hươu đực thật đẹp. Hươu đực không thèm ăn và đêm đó nó không ngủ giấc nào. 

    Ngày hôm sau, hươu đực nói rằng nó sẽ đi săn. Nó bảo hổ hãy chuẩn bị sẵn củi và nước khi nó quay lại. Hổ đã chuẩn bị sẵn củi và nước. Hươu đực quay trở lại, mang theo xác của một con hổ lớn. 

    “Ta gần như chết đói,” hươu nói. "Chúng ta hãy ăn tối ngay lập tức." Con hổ không thèm ăn và không ăn miếng nào. 

    Đêm đó cả hổ và hươu đực đều không thể ngủ giấc nào. Hổ sợ  hươu đực sẽ giết hắn nếu hắn nhắm mắt trong một phút, và hươu  sợ  hổ sẽ giết nó nếu nó ngủ hoặc thậm chí giả vờ ngủ. Do đó, nó tiếp tục tỉnh táo. 

    Vào buổi sáng,  hươu đã rất mỏi vì giữ nguyên một vị trí quá lâu. Nó khẽ lắc đầu. Khi làm vậy, sừng của nó đập vào nóc nhà.  gây ra một âm thanh khủng khiếp. Hổ nghĩ rằng hươu đực sắp chồm lên và giết chết hắn. Hắn nhảy vọt tới cánh cửa và chạy biến  ra khỏi nhà. Hắn chạy và chạy cho đến khi thật xa, thật xa căn nhà lợp bằng cỏ khô. 

    Hươu đực nghĩ rằng con hổ sắp chồm lên và giết chết nó. Nó cũng vọt cửa chạy vụt cho đến khi khuất xa, xa căn nhà lợp bằng cỏ khô. Hổ và hươu đực vẫn chạy trốn nhau cho đến tận ngày hôm nay. 

    Ngôi nhà mái cỏ khô nằm chờ ở nơi không quá cao cũng không quá thấp, không gần cũng không xa sông, không dưới tán cây quá rậm rạp, cũng không phải ngoài trời nắng gắt. Nó đợi và đợi cho đến khi mệt mỏi đến nỗi nó đổ xuống thành một đống.


&&&

 

(Hươu là loài ăn cỏ nhưng trong truyện này, tác giả cho rằng hươu có thể ăn thịt. Đó chỉ là hư cấu của tác giả để cho truyện thêm phần gay cấn. Thực ra, hươu cũng không ăn miếng thịt hổ nào. Nó chỉ mang xác con hổ về để dằn mặt hổ mà thôi.)

 

Nguồn:

Why the Tiger and the Stag Fear Each Other,

Elsie Spicer Eells, January 22, 2015, fairytalez.com.

Tranh minh họa của ChatGPT.