HÌNH
ẢNH CON CHÓ TRONG NGỤ NGÔN CỦA AESOP
Nguyễn
Khắc Phước
Aesop
(phát âm tiếng Việt như là Ê-dốp, khoảng năm 620-564 trước CN) là một nhà văn
Hy Lạp. Tư liệu về cuộc đời của ông không rõ ràng lắm và không có bản viết tay
nào của ông còn tồn tại đến ngày nay nhưng ông được xem là tác giả của rất nhiều
câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng trên thế giới, đã được truyền miệng và được sưu tập
qua nhiều thế kỷ và bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. (Theo Wikipedia.)
Có một
trang web sưu tập được 655 truyện, trong đó, khoảng 20 truyện có nhân vật là
chó nhà hoặc chó sói.
Truyện
Con Chó Và Cái Bóng là một trong những truyện phổ biến ở Việt Nam có lẽ qua bản
văn vần của Jean De La Fontaine.
Chuyện
như thế này: Một con chó kiếm được một miếng thịt và ngoặm miếng thịt mang về
nhà ăn cho thoải mái. Trên đường về nhà,
nó phải đi qua một tấm ván bắc qua một con suối. Khi đang đi trên tấm ván, nó nhìn xuống và thấy bóng của
chính nó phản chiếu bên dưới. Nghĩ rằng đó là một con chó khác với một miếng thịt
khác, nó quyết định lấy cho được miếng thịt đó. Vậy nên nó đớp vào cái bóng ở
trong nước, nhưng khi nó há miệng thì miếng thịt trong miệng nó rớt ra và rơi
xuống nước, không thể tìm lại được.
Thông
điệp của truyện: Hãy nhớ rằng bạn sẽ đánh mất cái có thật khi cố chộp lấy cái
bóng.
Nói
cách khác: bạn sẽ đánh mất bản thân mình khi chạy theo ảo ảnh.
Thành
ngữ “Thả mồi bắt bóng” có lẽ bắt nguồn từ truyện này. “Đứng núi này trông núi nọ”
cũng có nghĩa tương tự. Hãy biết mình đang có cái gì và bằng lòng với cái đó, đừng
có tham lam những cái xa vời để rồi đánh mất tất cả. Đó cũng là bí quyết trong
việc kinh doanh và giữ hạnh phúc gia đình.
Nhân
dịp mừng Xuân Mậu Tuất, chúng tôi xin kể hầu quý vị thêm hai truyện sau để quý
vị đọc cho con cháu nghe trong những ngày họp mặt gia đình.
CHÓ
NHÀ VÀ CHÓ SÓI
Vào
một đêm trăng, một coi chó sói gầy và đói gặp một con có nhà mập mạp, khỏe mạnh. Sau khi chào xã giao, chó sỏi hỏi: Làm sao mà
bạn trông có vẻ béo tốt như vậy? Có phải nhờ thức ăn hợp với khẩu vị của bạn
hay không? Còn tôi thì ngày đêm phải lo
kiếm sống, chỉ mong sao thoát được cảnh đói khát.
Chó
nhà nói: Chà, nếu bạn muốn có sức khỏe như tôi thì cứ làm theo tôi. Chó sỏi hỏi:
Vậy tôi phải làm gì? Chó nhà nói: Chỉ mỗi
việc bảo vệ nhà ông chủ và giữ trộm ban đêm. Chó sói nói: Thú thiệt thời gian
này tôi rất khó khăn. Mưa và sương giá khiến cuộc sống trong rừng rất cực khổ.
Nếu được ở nơi ấm áp và ăn uống no đủ thì việc trao đổi ấy cũng không tệ lắm.
Chó nhà nói: Vậy bạn chỉ cần theo tôi là xong.
Khi
chúng đang chạy cùng nhau, chó sói thấy một vệt lạ trên cổ chó nhà bèn tò mò hỏi
đó là cái gì. Chó nhà nói: Ồ, không có chi. Chó sói gặng hỏi: Cứ cho tôi biết
đi mà.
Chó
nhà nói: Chuyện nhỏ thôi. Đó là cái nịt cổ để buộc cái xích vào. Chó sói ngạc
nhiên kêu lên: Xích hả? Vâỵ bạn không được đi lại tự do như bạn muốn hả? Chó
nhà nói: Không hoàn toàn như vậy. Có lẽ họ thấy tôi có vẻ hơi hung dữ nên ban
ngày họ buộc tôi lại, nhưng bảo đảm với bạn là tôi hoàn toàn được tự do vào ban
đêm. Ông chủ cho tôi ăn bằng dĩa riêng và mấy người giúp việc thường cho tôi
món ngon nữa. Mọi người đều thích tôi nên không có vấn đề gì hết. Ồ, bạn đi đâu
vậy? Chó sói nói: Thôi nhé, chúc bạn ngủ ngon. Được bạn mời món ngon, nhưng với
tôi, thà một mẩu bánh mì khô mà được tự do còn hơn bữa tiệc sang trọng của nhà
vua mà bị xích.
Thông
điệp của truyện: Thà đói mà tự do còn hơn no mà nô lệ. (*)
Thông
điệp trên là của Aesop nhưng người kể lại truyện này có lời bình thêm như sau:
Nếu
hiểu tự do là không bị ràng buộc bất cứ thứ gì thì đó là thứ tự do không bao giờ
có. Con chó nhà bị ràng buộc bởi công việc và sợi xích thì con chó sói bị ràng
buộc bởi thời tiết và đói khát. Tự do chỉ ở mức tương đối.
Mỗi
người do hoàn cảnh, khả năng, tâm tính, sức khỏe và sở thích riêng mà chọn lựa
cho mình một nơi, một nghề, một lối sống thích hợp, không ai giống ai. Người
thành phố cho rằng cuộc sống ở thôn quê hay miền núi khó khăn, cực khổ, ngược lại,
người ở những vùng đó lại chê thành phố là ô nhiểm, ồn ào, không tình cảm. Ngay
cả sự tự do hay hạnh phúc, không phải ai cũng có quan điểm giống nhau.
CON
CHÓ HUNG DỮ
Có một
con chó hung dữ và nghịch ngợm đến nỗi chủ nó phải buộc một cái chuông nặng vào
cổ nó để ngăn nó cắn người và làm phiền hàng xóm.
Con
chó lấy làm hãnh diện về cái chuông đó và cứ đi diễu quanh chợ, vừa đi vừa lắc
chuông ẩm ỹ để gây chú ý.
Bạn
nó, một con chó lém lĩnh, nói thầm vào tai nó: Nhỏ nhỏ thôi, đừng ầm ỹ quá. Cái
mầy đeo không phải để thưởng công gì mà là dấu hiệu của sự ô nhục.
Thông
điệp của truyện: Người ta thường nhầm lẫn tai tiếng với danh tiếng và sẵn sàng
làm những việc điên rồ để được nhiều người chú ý.
Lời
bàn thêm của người kể lại: Câu chuyện này được kể khoảng 2800 năm trước tại Hy
Lạp nhưng đến nay người ta vẫn thường xuyên cố tình làm những chuyện trái đời,
tạo ra xì-căng-đan (scandal) để được nổi tiếng, nhất là trong giới showbiz. Khi
người ta có nhiều tiền mà thiếu cái chuẩn mực đạo đức và văn hóa thì sẽ nảy
sinh ra vô vàn những thói hư tật xấu.
NKP
*http://www.aesopfables.com/aesop1.html
/ The Dog and the Wolf / Moral of the story: Better starve free than be a fat
slave.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét