CÁI
ÁO ĐẦM CỦA CHÁU GÁI TÔI
(Dịch
từ Reader’s Digest.)
Trong
một cửa hàng ký gửi, tôi nhìn thấy một cái áo đầm mà tôi biết cháu gái tôi sẽ rất
thích. Nhưng tiền đã cạn túi, vì vậy tôi hỏi chủ cửa hàng có thể giữ nó cho tôi
không đươc không. Một bà khách hàng hỏi: "Tôi mua chiếc aó đầm nầy cho ông
nhé?” "Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận một món quà quá tốt bụng như vậy,"
tôi nói. Sau đó bà ấy nói với tôi lý do quan trọng tại sao bà giúp tôi. Bà nói
bà bị vô gia cư trong ba năm, và nếu không
có sự tử tế của người lạ, bà đã không thể sống sót. "Tôi không còn là người
vô gia cư nữa, và tình hình của tôi đã được cải thiện", bà nói. "Tôi
đã hứa với chính mình rằng tôi sẽ trả ơn lòng tốt mà rất nhiều người đã dành
cho tôi." Bà trả tiền cái áo đầm, và thứ duy nhất mà bà chấp nhận trả lại
là một cái ôm chân thành.
My
Granddaughter’s Dress
I
saw a dress in a consignment shop that I knew my granddaughter would love. But
money was tight, so I asked the store owner if she could hold it for me. “May I
buy the dress for you?” asked another customer. “Thank you, but I can’t accept
such a gracious gift,” I said. Then she told me why it was so important for her
to help me. She’d been homeless for three years, she said, and had it not been
for the kindness of strangers, she would not have been able to survive. “I’m no
longer homeless, and my situation has improved,” she said. “I promised myself
that I would repay the kindness so many had shown me.” She paid for the dress,
and the only payment she would accept in return was a heartfelt hug.
Stacy
Lee, Columbia, Maryland
(https://www.rd.com/true-stories/inspiring/kindness-strangers/)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét