Truyện cổ nước Bỉ
SỐ PHẬN CỦA NÀNG DÊ
Mùa hè năm ấy nóng ghê lắm. Nhiều tuần không có một giọt mưa và hạn hán đã xảy ra ở thung lũng nơi các loài động vật sinh sống. Các nguồn nước đã khô cạn và các con suối không còn chảy nữa. Anh Cáo cầm cái ống điếu và đi dạo dưới những tán cây vôi để suy nghĩ lại mọi chuyện. Ở đó, anh gặp chị Dê đang bận quần áo đẹp ngày Chủ nhật.
“Ngày mới tốt lành, cô em họ,” anh nói. "Hôm nay trông cô em xinh lắm."
“Đúng vậy,” chị trả lời, “Tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của mình vì nó giúp tôi suy nghĩ. Tôi không biết phải làm gì để có nước đây. Chúng tôi đã dùng hết tất cả nước trong thùng, và trừ phi nhanh chóng tìm thấy nước, nếu không thì tôi và các con tôi sẽ chết khát.”
Cáo nói: “Nói thật với cô em, tôi cũng đang nghĩ như vậy. Tôi khát đến nỗi lưỡi tôi dính chặt vào vòm miệng, thậm chí tôi không còn thích hút thuốc nữa. Cô nói bọn mình cùng nhau đi tìm nước, phải không? Tôi sẵn sàng. Bốn mắt tốt hơn hai mắt, bất kỳ ngày nào trong tuần.”
“Đồng ý,” Dê nói; và họ bắt đầu cùng nhau đi tìm nguồn nước. Họ mất khá lâu để tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy một chút nước nào. Đột nhiên, Dê kêu lên một tiếng vui sướng. Cáo chạy đến gần nàng và thấy nàng đã phát hiện ra một cái giếng, nàng đang đứng bên bờ vực nhìn làn nước mát lạnh ở phía dưới.
"Hoan hô!" Cáo kêu lên. "Chúng ta được cứu rồi!"
“Đúng vậy,” Dê trả lời, “nhưng hãy xem giếng có sâu lắm không! Làm thế nào để chúng ta lấy được nước!"
"Cô em cứ để đó cho tôi," Cáo nói. “Giếng thì tôi rành lắm. Tôi đã từng thấy nhiều giếng rồi. Chỉ cần chui vào cái xô treo bằng dây và hạ xuống một cách trơn tru và an toàn như mình muốn. Tôi sẽ xuống trước để chỉ đường cho cô.”
Thế là Cáo chui vào cái xô, và sức nặng của anh ta khiến cái xô rơi xuống, trong khi ở đầu kia của sợi dây là chiếc xô rỗng đang treo trên miệng giếng. Một phút sau anh ta ở phía dưới, nghiêng mình qua thành xô và tham lam uống nước. Chưa bao giờ có gì ngon ngọt hơn. Anh uống và uống cho đến no cành ruột và không uống được nữa.
"Nước có tốt không?" Dê từ trên cao kêu lên, có vẻ sốt ruột.
"Nó giống như mật hoa tinh khiết nhất!" Cáo trả lời. "Hãy nhanh chóng vào xô, đi xuống và tham gia cùng tôi."
Thế là Dê bước vào xô, ngay lập tức, bắt đầu hạ xuống theo trọng lượng của minh, đồng thời cái xô có anh Cáo trong đó bắt đầu trồi. Hai người gặp nhau nửa chặng đường.
"Thế này là thế nào?" Dê ngạc nhiên hỏi. "Tôi nghĩ rằng anh sẽ đợi tôi!"
“À, cô bạn thân mến của tôi,” Cáo trả lời với nụ cười nham hiểm, “Đời là vậy đó. Kẻ đi lên và người đi xuống. Tôi hy vọng bạn sẽ uống ngon miệng. Tạm biệt!"
Và ngay khi lên đến đỉnh, anh ta đã nhảy ra khỏi xô và chạy với tốc độ tối đa.
Vì vậy, Dê tội nghiệp phải ở dưới đáy giếng cho đến khi người nông dân đến và tìm thấy khi nó đã chết một nửa vì lạnh.
Dê van xin người nông dân: “Thưa ông, tôi có mấy đứa con đang khát nước ở nhà. Xin ông cho tôi về dẫn mấy cháu đi tìm nước.”
“Ngươi dẫn ta và cả đàn gia súc của ta đến nhà ngươi, sau đó ta sẽ đưa cả đàn đi uống nước. Cứ theo ta, sẽ không bao giờ chết khát. Ngươi chỉ có hai mắt làm sao bằng mấy trăm con mắt này.”
Cuối cùng khi được cứu, Dê phát hiện ra rằng mình chỉ đổi một nhà tù này lấy một nhà tù khác, vì người nông dân đã nhốt chị và các con vào bầy cùng với cừu và dê của ông ta, và vì vậy chị và các con mất tự do vĩnh viễn.
Nguồn:
Tên truyện: Ups and Downs.
Tác giả: Jean De Bosschère.
Đăng trên: fairytalez.com/
Belgian Fairy Tales, Folk Tales and Fables.
Jean de Bosschère sinh ngày 5 tháng 7 năm 1878, là một nhà văn và họa sĩ người Bỉ. Mặc dù được biết đến với những cuốn tiểu thuyết dành cho người lớn gây tranh cãi, ông cũng đã viết và minh họa cho một bộ sưu tập các truyện của Bỉ, Beasts and Men: Folk Tales Collected in Flanders. Những truyện dân gian và truyện cổ tích kể những chuyện kỳ lạ về động vật và con người cho mọi lứa tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét