Chuyện cổ Czechoslovakia (Tiệp Khắc)
CHIẾC GHẾ ĐẨU CỦA NGƯỜI THỢ RÈN
Chuyện về một người thấy cái chết là cần thiết
Tác giả: Parker Fillmore
Ngày xửa ngày xưa, khi Chúa Giê-su và thánh Peter đi cùng nhau trên thế gian, một buổi tối nọ, họ dừng lại ở nhà của một bác thợ rèn và xin ở nhờ qua đêm.
“Không có chi,” người thợ rèn nói. "Tôi là người nghèo nhưng bất cứ điều gì tôi có, tôi sẽ sẵn lòng chia sẻ với quý Thầy."
Bác đặt chiếc búa xuống và dẫn khách vào bếp. Ở đó, bác chiêu đãi họ một bữa tối ngon lành và sau khi họ ăn xong, bác nói với họ:
“Tôi thấy rằng hai Thầy đã rất mệt mỏi sau cuộc hành trình trong ngày của mình. Đây là giường của tôi. Nằm xuống nó và ngủ một giấc đến sáng.”
"Vâỵ anh sẽ ngủ ở đâu?" Thánh Peter hỏi.
"Tôi ư? Đừng nghĩ về tôi,” người thợ rèn nói. "Tôi sẽ ra nhà kho và ngủ trên đống rơm."
Sáng hôm sau, người thợ rèn đãi hai vị khách một bữa sáng hảo hạng, và sau đó chúc họ một chuyến hành trình tốt đẹp.
Khi họ rời đi, Thánh Peter khều vào áo choàng lấy Chúa Giê-su và thì thầm:
“Thưa Thầy, Thầy không định thưởng cho người đàn ông này sao? Anh ấy nghèo nhưng vẫn đối xử rất hiếu khách với chúng ta."
Chúa Giê-su trả lời Thánh Peter:
“Phần thưởng của thế giới này là phần thưởng trống rỗng. Ta đang nghĩ sẽ chuẩn bị cho anh ấy một chỗ trên thiên đường. Tuy nhiên, ta sẽ cấp cho anh ta một thứ gì đó ngay bây giờ.”
Sau đó, Ngài quay sang người thợ rèn và nói:
“Anh dự định sẽ làm gì? Hãy trình bày ba điều ước và chúng sẽ được thực hiện.”
Người thợ rèn vui mừng khôn xiết. Với điều ước đầu tiên của mình, bác ấy nói:
"Tôi muốn sống lâu trăm tuổi và luôn mạnh mẽ như tôi ở thời điểm này."
Chúa Jêsus phán:
“Rất tốt, điều đó sẽ được cấp cho anh. Điều ước thứ hai của anh là gì? ”
Người thợ rèn suy nghĩ một lúc. Sau đó bác nói:
“Tôi ước rằng tôi được thịnh vượng và luôn có những thứ tôi cần. Cầu mong công việc ở cửa hàng của tôi luôn dồi dào như ngày hôm nay.”
“Điều này cũng sẽ được ban cho anh,” Chúa Giêsu nói. "Bây giờ hãy nói điều ước thứ ba của anh."
Người thợ rèn suy nghĩ hồi lâu, đầu tiên không thể quyết định điều ước thứ ba. Cuối cùng bác ấy nói:
“Xin cho rằng bất cứ ai ngồi trên chiếc ghế đẩu nơi Thầy đã ngồi vào tối qua không thể đứng dậy cho đến khi tôi thả người đó ra.”
Thánh Peter bật cười về điều này, nhưng Chúa Giê-su gật đầu và nói:
"Ước muốn này cũng sẽ được thực hiện."
Thế là họ chia tay nhau, Chúa Giêsu và Thánh Peter tiếp tục lên đường, và người thợ rèn trở về lò rèn của mình.
Mọi việc đã xảy ra như Chúa Jêsus đã hứa với họ. Nhiều công việc đổ vào cửa hàng thợ rèn. Năm tháng trôi qua nhưng không để lại dấu ấn gì đối với người thợ rèn. Bác vẫn trẻ trung và đầy sức sống như ngày nào. Bạn bè của bác già đi và lần lượt từng người qua đời. Các con của bác đã lớn, lập gia đình và có con riêng. Chúng lần lượt lớn lên. Năm tháng mang đến tuổi trẻ và sự trưởng thành, già dặn cho tất cả con cháu bác. Riêng người thợ rèn vẫn không thay đổi.
Một trăm năm là một thời gian dài nhưng cuối cùng thì nó cũng kết thúc.
Một đêm khi người thợ rèn đang cất công cụ của mình thì có tiếng gõ cửa. Người thợ rèn dừng tiếng hát của mình để gọi:
"Ai đó?"
“Chính là tôi, Thần chết,” một giọng nói trả lời. “Mở cửa đi, thợ rèn. Thời của bạn đã đến."
Người thợ rèn mở tung cánh cửa.
“Mời vào,” lão nói với người phụ nữ đang đứng đó. “Tôi sẽ sẵn sàng trong giây lát sau khi cất công cụ của mình.” lão mỉm cười một mình. “Mời bà ngồi xuống chiếc ghế đẩu kia, và nghỉ ngơi một lát được không, thưa bà? Bà hẵn phải mệt mỏi khi đi lại trên thế gian.”
Thần chết, không nghi ngờ gì, ngồi xuống ghế đẩu.
Người thợ rèn phá lên cười sảng khoái.
“Bây giờ tôi đã có bà, thưa phu nhân! Hãy ở yên đó cho đến khi tôi trả tự do cho bà!”
Tử thần cố gắng đứng dậy nhưng không được. Bà ấy vặn vẹo thế này, thế kia. Xương rỗng của bà kêu răng rác. Bà nghiến răng. Nhưng làm gì bà cũng không thể nhấc mình lên khỏi ghế đẩu được.
Cười khúc khích và hát, người thợ rèn để bà ở đó và bắt đầu công việc kinh doanh của mình.
Nhưng ngay sau đó lão phát hiện ra rằng việc xích Thần chết vào ghế đã có kết quả bất ngờ. Để bắt đầu, lão muốn ngay lập tức ăn mừng cuộc vượt thoát của mình bằng một bữa tiệc. Lão có một con lợn đã được vỗ béo một thời gian. Lão sẽ giết con lợn này và băm nhỏ thành xúc xích cay hảo hạng để hàng xóm và bạn bè của lão sẽ đến ăn. Giăm bông sẽ được treo trong ống khói.
Nhưng khi lão cố gắng giết con vật, đòn rìu của lão không có tác dụng gì. Lão đập vào đầu con lợn và để chắc chắn, lăn lộn nó trên mặt đất. Nhưng khi lão dừng lại để cắt cổ họng, con vật nhảy lên, kêu một tiếng rồi biến mất trước khi người thợ rèn kịp hoàn hồn.
Tiếp theo, lão cố giết một con ngỗng mà lão đã vỗ béo để chuẩn bị cho hội chợ làng.
“Không có xúc xích thịt lợn, ta sẽ phải hài lòng với món ngỗng quay,” lão nói.
Nhưng khi lão thợ rèn cố gắng cắt cổ con ngỗng, chẳng thấy tý máu nào bén dao. Ngạc nhiên, lão nới lỏng tay và con ngỗng tuột khỏi tay lão và ngoe nguẩy đuổi theo con lợn.
"Hôm nay sao lạ lùng vậy kìa?" người thợ rèn tự hỏi mình. “Có vẻ như mình không được ăn xúc xích hay ngỗng quay. Có lẽ mình sẽ phải hài lòng với một cặp chim bồ câu."
Lão đi ra chuồng bồ câu và bắt được hai con. Lão đặt chúng trên cái thớt và với một nhát rìu mạnh mẽ, lão đã cắt đứt đầu cả hai.
“Vậy là xong!" lão la to mừng chiến thắng. "Tao đã có chúng mày rồi nhé!"
Nhưng ngay khi lão nói, những cái đầu nhỏ bé bị cắt rời và cơ thể dính lại với nhau như thể không có chuyện gì xảy ra, và hai con chim bồ câu vui vẻ bay đi.
Cuối cùng thì sự thật cũng lóe lên trong tâm trí người thợ rèn. Chừng nào lão còn giữ Thần chết gắn chặt vào cái ghế đẩu đó thì không gì có thể chết được! Chắc chắn là không! Vì vậy, không có xúc xích cay, không có dăm bông hun khói, không có ngỗng quay - thậm chí một con chim bồ câu nướng cũng không! Trước mắt không phải là một viễn cảnh đẹp đẽ, vì người thợ rèn thích những thứ ngon để ăn. nhưng lão có thể làm được gì cơ chứ? Giải phóng Tử thần? Không bao giờ! Lão sẽ là nạn nhân đầu tiên của bà ta! Vậy thì, nếu không thể có thịt tươi, lão sẽ phải bằng lòng với đậu Hà Lan, cháo và bánh mì.
Đây thực sự là những gì lão và mọi người khác phải làm khi nguồn cung cấp cũ của họ đã cạn kiệt.
Mùa hè trôi qua và mùa đông theo sau. Rồi mùa xuân đến mang theo những khổ nạn mới không lường trước được. Với thời tiết ấm áp, tất cả các loài gây hại và côn trùng của mùa hè trước lại hồi sinh, vì không một con nào đã bị giết bởi cái lạnh mùa đông. Và tất cả trứng mà chúng đã đẻ đều nở ra cho đến khi trái đất, không khí và nước tràn ngập các sinh vật sống. Chim, chuột và châu chấu, côn trùng và sâu bọ đủ loại bao phủ các cánh đồng và ăn hết mọi thứ xanh tươi. Những đồng cỏ trông như thể có một vụ cháy đã quét sạch chúng. Những vườn cây ăn trái trơ cành, chẳng có lá và hoa.
Những đàn cá, ếch nhái và các sinh vật nước tràn ngập các hồ và sông khiến nước bị ô nhiễm và con người không thể uống được.
Nước và đất đều tràn ngập những sinh vật sống mà không một sinh vật nào có thể bị giết. Ngay cả không khí cũng dày đặc những đám mây muỗi và ruồi nhặng.
Những người đàn ông và phụ nữ bước đi trông như những bóng ma thiểu não. Họ không muốn sống nhưng họ phải sống tiếp vì họ không thể chết.
Cuối cùng thì người thợ rèn cũng nhận ra tất cả sự khốn cùng mà ước muốn ngu ngốc của lão đang mang lại cho thế giới.
“Bây giờ tôi hiểu rồi,” lão nói, “Đức Chúa Trời Toàn năng đã làm rất tốt khi Ngài gửi Thần chết đến thế giới. Bà ấy có việc phải làm và tôi đã sai khi giam bà ấy làm tù nhân.”
Vì vậy, lão thả Thần chết ra khỏi cái ghế đẩu và không la lên tiếng nào khi bà ta đưa những ngón tay xương xẩu của mình vào cổ họng lão.
Nguồn: fairytalez.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét