Thứ Hai, 25 tháng 3, 2019

LÚC ĐẸP NHẤT CỦA CON NGƯỜI - Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ).




LÚC ĐẸP NHẤT CỦA CON NGƯỜI

Truyện ngắn của ANIL CHANDRA (Ấn Độ).
Người dịch: Nguyễn Khắc Phước.
 
 Tôi có tật mau nước mắt. Có lần tôi đã sụt sùi khi vỡ Hồ Thiên Nga của trường múa ballet Kirov hạ màn. Tôi cũng thường nghẹn ngào nức nở mỗi khi xem phim về  lòng yêu nước hay sự hy sinh như khi Dilip Kumar chết trong phim “Thánh Tử Đạo”. Tôi hay xúc động khi thấy ai đó làm điều tốt.
Cách đây hai năm, vào một tối, khi tôi và vợ đang đi đến nhà bạn để dự tiệc ở
Dhobi Talao, Bombay. Trời lúc ấy đang mưa. Tôi thấy một chiếc ô-tô đang từ lề chạy ra. Ngay trước đầu nó, một chiếc khác đang đợi để lùi vào chỗ đổ xe. Nhưng ngay lập tức, một chiếc xe khác nữa xuất hiện từ phía sau và len vào chỗ anh ta muốn đổ. Thằng này dở trò bẩn thỉu đây, tôi nghĩ vậy.
Trong khi vợ tôi đang đi về hướng nhà bạn, tôi bước xuống đường để dạy cho thằng tài xế này một bài học. Hắn  kéo tấm lính xuống.
“Ê, chỗ đổ xe này của anh kia,” tôi nói và chỉ tay về phía anh tài xế đang giận dữ nhìn lui. Tôi nghĩ  mình đang đóng vai một hiệp sĩ  – và tôi nhớ lúc đó tôi tỏ ra khá căng thẳng.
“Ông kia, ông xía vô làm gì?” tay tài xế nói với tôi.
“Không,” tôi nói. “Ông không hiểu. Anh kia đang đợi để lùi vào chỗ này mà.”
Vụ việc nhanh chóng nóng lên cho đến khi hắn nhảy ra khỏi xe. Trời ơi, một thằng khổng lồ. Nó chụp tôi và kéo ngả ngữa lên mui xe nó như thể tôi là một con búp-bê què. Mưa rơi như cắn vào mặt tôi. Tôi liếc nhìn anh tài xế kia để cầu cứu nhưng hắn dọt mất.
Thằng khổng lồ đó dí nắm đấm vào mặt tôi và thách tôi đánh đi.
Sợ quá, tôi lò mò về cửa nhà bạn. Là cựu lực sĩ và là một thằng đàn ông, tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Thấy tôi run, vợ tôi và bạn bè hỏi chuyện gì.  Tôi chỉ đủ can đảm để nói  tôi đã cãi cọ về chỗ đổ xe. Họ nhạy cảm nên cho qua chuyện và không hỏi gì thêm.    
Tôi ngồi sững sờ. Có lẽ nửa giờ sau, chuông cửa reo. Tôi sợ đến phát lạnh. Vì lý do nào đó, tôi chắc chắn rằng thằng đô vật đó sẽ đến tìm tôi. Bà chủ định ra tiếp nhưng tôi đã ngăn bà ấy lại. Tôi cảm thấy mình có bổn phận phải tiếp nó. Tôi vừa đi xuống hành lang vừa sợ. Nhưng tôi biết tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Tôi mở cửa. Hắn đứng đó, cao lềnh khềnh.        
"Tôi quay lại để xin lỗi," hắn nói nhỏ nhẹ. "Khi tôi về đến nhà, tôi tự hỏi, tôi có quyền gì mà làm vậy? Tôi xấu hổ về bản thân mình. Tôi chỉ có thể nói hôm nay là một ngày tồi tệ đối với tôi. Mọi thứ đều trật lất. Tôi không còn là tôi nữa. Tôi hy vọng anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Tôi thường nhớ anh chàng cao lớn đó. Tôi nghĩ  anh ta phải cố gắng và cam đảm lắm mới quay lại xin lỗi tôi. Anh là một người tuyệt vời.
Và tôi nhớ rằng sau khi khép cửa, nước mắt tôi trào ra khi tôi đứng một mình trên hành lang.
Nguyễn Khắc Phước dịch.
      *
Nguồn: Tên truyện: Man at His Best; tác giả: Anil Chandra; đăng trên trang:
http://www.indianshortstories.in/

SƠ LƯỢC VỀ TÁC GIẢ:
Anil Chandra là một sinh viên khoa Hóa học nhưng lại đam mê viết truyện ngắn và nghiên cứu lịch sử.
Anh đã xuất bản được 7 tập truyện ngắn và là tác giả của 3 tập sách về lịch sử: Đại cương về Ấn Độ cổ đại, Đại cương về Trung hoa cổ đại, Đại cương về lịch sử và văn hóa Trung Hoa (1200 to 1949).
Chandra  ủng hộ nhiều tổ chức từ thiện vô vị lợi. Hiện nay anh đang sống ở New Delhi, Ấn Độ.

Không có nhận xét nào: