Ê này,
Cao Tiệm Ly! Đi đâu mà vội. Ghé vào chùa ta sẽ thết
ngươi một bữa cơm chay.
Tai sao ta
nhận ra ngươi, chút nữa ta nói, còn ta là người chèo
thuyền đưa Kinh Kha sang sông Dịch Thuỷ. Ta tưởng các
người thầm lặng tiễn đưa trong bí mật, hoá ra lại
rượu thịt, ca hát rình rang. Ta biết các người chẳng
coi ai ra gì trong thiên hạ nhưng khinh địch bao giờ
cũng khó thành công.
Ta biết
ngươi đang hướng về kinh đô nước Tần để làm thích
khách, nhưng tội chi ngươi phải gánh chuyện bao đồng.
Ta nói chuyện bao đồng vì nước Yên là của
vua Yên. Không của vua Yên thì của vua khác. Phàm làm việc
gì cũng phải nghĩ đến chính danh, không chính danh thì xã
hội sẽ loạn.
À, thì ra
ngươi không vì nước Yên, vua Yên, hay thái tử Đan gì
hết mà chỉ muốn trả thù cho Kinh Kha. Nhưng thử
hỏi Kinh Kha có xứng đáng để ngươi xông pha vào hang
cọp?
Với ta
thì Kinh Kha chẳng phải là khách khanh văn giỏi vũ dũng
mà là chỉ một tên du thủ du thực, kiêu căng tự phụ.
Hai lần bị người ta mắng khi cùng bàn kiếm thuật,
chứng tỏ kiếm thuật của hắn chưa thông; một lần
đánh cờ bị người ta đuổi, chứng tỏ binh thư chưa
thạo. Hắn lang bạt đến nước Yên làm bạn với ngươi
chẳng qua vì tham ăn thịt chó; hát hò om sòm giữa
chợ cũng chỉ vì tham uống rượu ngon; lại làm bộ làm
tịch là người thâm trầm, khoe có bạn bè trưởng giả
cốt để lừa bịp. Điền Quang tiến cử hắn chẳng qua
biết mình thế nào rồi cũng phải chết, tìm cách chết
ở nhà toàn thây. Thái tử Đan chọn Kinh Kha cũng giống
như người đang sắp chết trôi vơ gặp ván. Trôi đây
là trôi giữa biển hận thù vì tự ái
cá nhân nhỏ nhen, cái này thôi không bàn đến. Nếu Kinh
Kha là bậc chính nhân quân tử thì đâu chịu bán mạng
mình cho rượu thịt, lụa là, mỹ nhân; nếu là kẻ
nhân từ thì tại sao lại nhận cánh tay mỹ nhân làm quà
vì lời khen đầu cửa miệng.
Còn ngươi,
chẳng qua cũng chỉ là một chủ quán, hằng ngày quen tay
thọc huyết chó, may có chút máu nghệ sĩ, lâu lâu thổi
sáo giải khuây. Ngươi được Kinh Kha xem là bạn thân,
cảm thấy hãnh diện, đem thân dựa bóng. Cái đuôi cọp
chỉ là vật trang trí, không bao giờ biến thành con cọp.
Người ta sợ cọp, không phải sợ cái đuôi của nó.
Nhưng tiếc thay Kinh Kha không phải là con cọp mà chỉ
là một con chồn.
Giết một
ông vua đâu phải dễ dàng như dìm chết một con chó.
Người ta
nói không thành công cũng thành nhân, nhưng một chiến sĩ,
một thích khách chắc chắn trăm phần trăm thành công mới
thực hiện.
Thử hói
ngươi có đủ uy dũng như Tào Mạt, ngang nhiên ném chuỷ
thủ trước mặt Hoàn Công mà lấy lại được ba thành?
Liệu ngươi có đủ can đảm như Nhiếp Chính, ban
ngày ban mặt, hùng hổ xông thẳng vào phủ, giết
chết tướng quốc nước Hàn? Sáng mắt như Dự Nhượng,
lại là tay kiếm khách cự phách, hai lần phục kích không
giết được Tương Tử. Đui mù như ngươi, bỏ nghề giết
chó từ lâu, chỉ có trong tay cây sáo, lại chỉ một lần
duy nhất, liệu được mấy phần trăm thành công giết
được vua Tần. Chuyên Chư chết nhưng công tử Quang được
làm vua, còn nếu ngươi giết được vua Tần
cha, sẽ có vua Tần con lên thay, sẽ tàn bạo khốc liệt
hơn vì ngươi đã giết cha nó. Chẳng những không có vua
Yên nào được nhờ ngươi mà dân Yên đã bị đoạ đày
rồi sẽ còn bị đoạ đày hơn nữa, hàng vạn dân
Yên sẽ phải chịu nô dịch để xây Vạn lý
Trường Thành trước khi phơi thây nơi miền quan ải.
Ngươi nói
đến sứ mạng của người nghệ sĩ ? Tạm chấp nhận
ngươi là một nghệ sĩ. Vậy ngươi phải dùng
phương tiện của ngươi là cây sáo để sáng tác và
biểu diễn sao cho thật hay để lay động lòng
người, kích động tinh thần yêu nước của người Yên
chớ phải đâu đi làm thích khách chỉ với một cây sáo
làm vủ khí. Lòng yêu nước không phải chỉ nghệ sĩ mới
có. Ngươi có thể trở lại nghề thịt chó, biến quán
thịt chó của ngươi thành chiêu anh quán, nơi giao lưu của
các hào kiệt anh hùng. Những người ấy sẽ thay ngươi
đi diệt vua Tần. Chuyện đơn giản như vậy tại
sao ngươi không làm được?
Hồi nảy
ngươi hỏi làm sao ta nhận ra ngươi. Ngươi đã thay tên,
đổi dạng hoàn toàn rồi, không một kẻ nào có thể
nhận ra ngươi được. Ta cũng không nếu không nhận ra
bóng ma Kinh Kha lảng vảng trên đầu ngươi, lòng căm
thù như hoả diệm sơn bốc lên cháy đỏ mắt
ngươi, và một đàn ma chó đói đếm không xuể đang gầm
gừ gớm ghiếc chạy theo sau ngươi không rời một bước.
Hoặc là
linh hồn Kinh Kha sẽ giúp ngươi hoàn thành sứ mạng họăc
là đàn ma chó sẽ nhập vào vua Tần để báo thù ngươi
bằng cách thọc huyết ngươi hay dìm ngươi cho tới chết
như ngươi đã từng hành hạ chúng.
Này Cao
Tiệm Ly! Hượm đã! Đi gì mà vội. Ta đã có
lương thực dành cho ngươi.
Dù sao
cũng chúc ngươi hoàn thành mục đích, dù là mục đích
điên cuồng.
Hỡi ôi!
Lấy ân báo oán, oán ấy tiêu tan, lấy oán báo oán, oán
ấy chập chùng. Một tay giết thịt chó chẳng
bao giờ hiểu được lời Phật dạy.
Nguyễn
Khắc Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét