Ở nông thôn Việt Nam ngày xưa, mỗi làng thường có
một người làm nhiệm vụ đi mời những vị chức sắc trong làng đến họp và thông báo
quyết định của những buổi họp ấy đến toàn thể người dân bằng cách gỏ mõ để dân
làng chú ý trước khi loan báo. Anh ta còn phải đi tuần và gỏ mõ báo hiệu từng
canh giờ ban đêm. Chịu làm công việc tựa như là một người đầy tớ cho các
vị chức sắc trong làng và chịu cái tên “thằng mõ” bất kể tuổi tác chỉ vì anh ta
nghèo rớt mồng tơi, không có miếng đất cắm dùi, phải đi làm thuê làm mướn để
kiếm cơm độ nhựt. Làm “thằng mõ” chẳng có lương bổng gì nhưng được cấp một mãnh
ruộng nhỏ hoặc được ít lúa vào cuối vụ. Các vị chức sắc trong làng không tránh
khỏi nhậu nhẹt và chắc phải nhờ đến “thằng mõ’ vặt lông gà hay nướng cá… Cuối
buổi nhậu, hy vọng còn chút xương gà, đầu cá… để anh ta hưởng xái.